Chương 34: Đồ vô dụng như cô mà cũng dám cũng đến tham gia thi thiết kế sao?
Ánh mắt của Diệp Mộc Châu lờ mờ đáp: “Đúng vậy.”
“Ha ha, đồ vô dụng như cô mà cũng dám cũng đến tham gia thi thiết kế sao, không biết hai chữ mất mặt viết như thế nào đúng không?”
Diệp Khánh Thy còn chưa kịp mở miệng nói, thì Tường Linh Lan đã không thể chờ nổi mà mở miệng trào phúng: “Cuộc thi lần này là thiết kế trang sức đá quý! Cái loại tạp chủng chưa bao trải sự đời như cô thì biết cái gì là trang sức đá quý cao cấp chứ?”
Diệp Mộc Châu thản nhiên liếc Tường Linh Lan một cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thèm quan tâm đến cô ta mà trực tiếp đi thẳng vào trong.
Tường Linh Lan bị xem nhẹ thì phẫn nộ to tiếng nói:
“Diệp Mộc Châu, tôi đang nói chuyện với cô đó, thái độ như thế của cô là sao hả? Cái loại đeo trang sức rẻ tiền như cô mà cũng muốn tham cuộc thi thiết kế cao cấp, là ai cho cô mặt mũi thế!”
Mọi người ngay lập tức nhìn vào cổ tay của Diệp Mộc Châu, thấy chiếc vòng tay đó thì tất cả đều cười trào phúng.
“Quả nhiên là bình hoa di động. Cái vòng tay kia nhìn thì cũng đẹp đó, nhưng chất liệu cũng không tốt lắm, có vẻ cũng không đáng giá mấy, vậy mới có thể khiến người phụ nữ không có nội hàm như Diệp Mộc Châu để ý tới”
“Các thương hiệu lớn đều không có kiểu vòng tay nào như thế này, Diệp Mộc Châu này nhặt từ hàng vỉa hè nào về mà đeo thế?”
“Dựa vào gu thẩm mỹ như thế này mà lại dám tham gia cuộc thi lớn về thiết kế, cô ta có thể thiết kế ra được cái gì cơ chứ!”
Diệp Khánh Thy cắn môi, dịu dàng đi đến nói: “Chị. Hôm nay Quốc Tế Hoắc Bình cũng sẽ tham gia… Trong đó rất nhiều nhà thiết kế cao cấp, bọn họ có yêu cầu rất cao với thẩm mỹ cả nhân và tỷ lệ nguyên tố trong quặng. Trước tiên chị hãy đổi vòng tay khác đi, nếu để nhà thiết kế thấy được, nói không chừng họ sẽ đánh giá thấp thẩm mỹ của chị rồi loại bỏ tư cách thi đấu..”
Diệp Mộc Châu xoa nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, cười càng lúc càng tươi hơn.
Diệp Khánh Thy thở dài một tiếng, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt: “Chị, em chỉ muốn tốt cho chị… Thôi, em có một cái vòng tay mới bằng kim cương, em đưa cho chị. Chị đừng giận dỗi nữa có được hay không?”
Tường Linh Lan tức giận: “Khánh Thy, cậu như vậy là quá tốt bụng rồi! Loại vô dụng như thế này thì cậu để ý tới làm gì! Dù sao cô ta tham gia trận đấu cũng chỉ làm đệm lót cho người ta, cậu lo cô ta bị tước đoạt tư cách hay không làm gì chứ.”
“Diệp Khánh Thy, nghe nói cô là học trò của Vân Sơ?” Diệp Mộc Châu bất chợt hỏi.
Diệp Khánh Thy bất đắc dĩ gật đầu: “Chị, em biết trong lòng chị không phục, nhưng từ trước đến nay Vân Sơ nhận học trò không quan tâm xuất thân, chỉ nhìn vào thiên phú. Cho nên em có thể trở thành đồ đệ của thầy, phải..”
“Cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy chiếc vòng tay thứ ba trong bộ sưu tập “Triều Khởi”. thuộc series “Vân Hy” do Vân Sơ thiết kế vào tuần trước mà lại không biết xấu hổ tự nhận mình là học trò của Vân Sơ sao?”
Lời nói của Diệp Mộc Châu làm cho mọi người trong phòng thiết kế trong nháy mắt trở nên yên lặng.
Mặt Diệp Khánh Thy biến sắc, vì sao Diệp Mộc Châu của ngày hôm nay lại khác xưa như vậy chứ?
Cô ta còn chưa kịp mở miệng nói thì đã có người đứng ra cười nhạo.
“Ha ha ha, cười chết tôi! Cô nói đây là cái gì? “Triều Khởi” được thiết kế bởi Vân Sơ đại thần sao? Trong bộ sưu tập này chỉ có hai sản phẩm mà thôi! Không có kiến thức thì đừng có đi lừa người!”
Diệp Khánh Thy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, sao mà cô ta có thể quên rằng bộ sưu tập “Triều Khởi” chỉ có hai tác phẩm.
Diệp Mộc Châu thật là ngu ngốc, dùng lý do gì để lừa gạt không lấy mà cứ lấy danh nghĩa của Vân Sơ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!