Chương 238:
Triệu Hiểu Nguyệt hừ một tiếng: “May cho anh nếu không thì khuôn mặt giả dối của anh cũng đã bị bóc lột ở trước mặt mọi người rồi.”
Triệu Đông Dương cũng không nói lời nào thế nhưng vẻ mặt vô cùng nghiền ngẫm.
“Diệp Phi, nể mặt Nhược Tuyết tôi cũng không trách cứ cậu nữa, thế nhưng cậu cũng đừng không biết xấu hỗ ghen tuông lung tung mà càn quấy.”
Lâm Thu Linh cũng mang theo sự áp bức nói: “Bây giờ nói xin lỗi với Đông Dương ngay thì chuyện này sẽ cho qua, tôi với bố cậu cũng sẽ không nhắc tới nữa.”
Đường Tam Quốc cũng phụ họa theo vợ mình: “Diệp Phi, cho bản thân mình chút mặt mũi đi.”
Diệp Phi không đồng ý với bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết nói: “Cô cũng tin Triệu Đông Dương là người cứu cô sao?”
“Diệp Phi đừng như vậy…” Đường Nhược Tuyết muốn cho Diệp Phi một chút mặt mũi cũng muốn mình quên đi sự: yếu đuối nhu nhược của Diệp Phi thế nhưng Diệp Phi lại cứ muốn làm rõ việc này.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Trần Tiểu Nguyệt.”
Diệp Phi nhìn về phía Trần Tiểu Nguyệt ở cửa quát lên: “Tiến lên.”
Trần Tiểu Nguyệt theo Lâm Thu Linh bọn họ xuất hiện, chỉ là nhìn thấy Diệp Phi thì vẫn luôn trốn ở bên ngoài cửu.
Nghe thấy Diệp Phi quát lên tinh thần của Trần Tiểu Nguyệt trở nên đấu tranh dữ dội, cuối cùng cô cũng khó khăn mà tiến vào: “Anh Phi.”
“Tiểu Nguyệt cô tới thật đúng lúc.”
Triệu Hiểu Nguyệt đi qua kéo cánh tay Trần Tiểu Nguyệt hét lên: “Cô thay mặt Diệp Phi nói cho mọi người biết đêm đó có phải là anh tôi đã cứu Nhược Tuyết từ trong tay Mạnh Giang Nam không?”
Cô ta thị uy mà nhìn Diệp Phi: “Để tránh cho anh ta nghi ngờ việc anh tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lâm Thu Linh cũng nhìn về phía Trần Tiểu Nguyệt: “Sự thật thì vẫn mãi là sự thật không cần sợ, nếu có chuyện thì dì sẽ là chỗ dựa cho cháu.”
“Diệp Phi, được rồi mà. Đừng nháo nữa.”
Đường Nhược Tuyết nói với Diệp Phi: “Anh đừng có nhắc lại nỗi đau này nữa có được không?”
Diệp Phi chỉ nhìn chằm vào Trần Tiểu Nguyệt rồi nói: “Tiểu Nguyệt, nói.”
“Thưa chú, dì, Đường tổng, tối hôm đó tới Caesar Palace, người cứu Đường tổng…” Trần Tiểu Nguyệt khóc nức nở hét lên một tiếng: “Là Triệu thiếu, là Triệu thiếu, anh ấy đã đâm cho Mạnh tổng chín nhát dao, Triệu thiếu mới là người cứu Đường tổng.”
Toàn bộ hiện trường là một mảnh yên tĩnh.
Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt bọn họ cũng nhìn chằm chằm về phía Diệp Phi, ánh mắt mang theo sự xem thường và đắc ý.
Đường Nhược Tuyết cũng hơi nhắm mắt lại, trạng thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngược lại là Diệp Phi, toàn bộ sự tức giận và lệ khí trong nháy mắt tiêu tán không còn một chút tung tích nào… Anh tiến lên hai bước nhìn Trần Tiểu Nguyệt nhẹ giọng nói: *Tôi đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất không ngờ tới đó chính là cô lại đổi trắng thay đen như vậy.”
Trần Tiểu Nguyệt lại bụp một tiếng quỳ xuống, chỉ cúi thấp đầu cắn chặt răng không nói lời nào.
*Có điều cũng không phải là chuyện xấu.”
Diệp Phi lại cười: “Tối đó, cô cũng thay Nhược Tuyết chịu không ít, suýt chút nữa đã bị bọn họ nhận nhằm dẫn đi, vậy nên chuyện hôm nay tôi không trách cô.”
“Chỉ là thứ cô thiếu tôi cũng nên trả lại rồi.”
“Tôi tin là anh em Triệu Đông Dương đã cho cô không ít lợi lộc…” Đối mặt với sự đổi trắng thay đen của Triệu Tiểu Nguyệt Diệp Phi không hề tức giận tâm tình ngược lại lại vô cùng hòa nhã.
Anh lại có thêm một nhận thức sâu sắc nữa đối với nhân tính.
Sắc mặt của Trần Tiểu Nguyệt trắng bệch, cúi thấp đầu không nói được một lời…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!