Tống Hồng Nhan vươn tay quét qua, cầm lấy tách trà uống xong một hớp, sau đó ném lên bàn, đi về phía cửa: “Chị về trước, có tin báo cậu sau.”
Như mọi khi, mạnh mẽ quyết đoán.
Diệp Phi sợ cô tức giận, anh đứng dậy đưa cô ra xe.
Két!
Tống Hồng Nhan chuẩn bị lên xe, thì cô giãm phải một viên đá cuội chân trượt và đầu đập vào cửa kính xe.
“Cần thận!”
Diệp Phi nhanh mắt, ôm cô vào lòng.
Anh hỏi nhỏ: “Có sao không?”
Tống Hồng Nhan thu đôi mắt đẹp: “Không sao.”
Cô đột nhiên thấy cái ôm của Diệp Phi cũng rất thoải mái, rất an toàn Cùng lúc đó, một chiếc BMW màu đỏ lái từ phía sau lặng lẽ giảm tốc độ.
Trên ghế lái, một người phụ nữ ngơ ngác nhìn Diệp Phi.
Bực bội, tủi thân, buồn bã.
Khi Diệp Phi từ từ buông Tống Hồng Nhan ra, cô nhìn chiếc xe kia.
Dù cách nhau hơn 20 mét và có xe cộ chặn giữa nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua Tống Hồng Nhan vẫn có thể nhận ra đối phương.
Đường Nhược Tuyết.
“Này…” Mắt Tống Hồng Nhan đột nhiên lóe lên, cô bỗng nắm lấy cổ Diệp Phi hôn một cái, sau đó lên xe Ferrari đạp ga rời đi… Tống Hồng Nhan cũng chưa từng coi mình là một người phụ nữ tốt, không ngại chia rẽ mối quan hệ của Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
Huống hồ, Đường Nhược Tuyết không mang đến hạnh phúc cho Diệp Phi.
Cô gái này… Diệp Phi lau vết son, cảm thấy kỳ quái quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Đường Nhược Tuyết quay lưng rời đi…
Mặc dù nhận ra xe của Đường Nhược Tuyết, còn đoán được cô sẽ hiểu lầm nhưng Diệp Phi không đuổi theo.
Giữa hai người còn gặp gỡ thì cũng là để ly hôn, căn bản không cần giải thích làm gì.
Trở về phòng khám, Diệp Phi thu dọn tư liệu của bố mình, lại pha một tách trà nóng, sau đó bắt đầu tiếp tục khám bệnh.
Tôn Bất Phàm cũng đến sớm, nhanh tay nhanh chân giúp đỡ.
Có rất nhiều bệnh nhân, hai người bận rộn đến mười giờ, Diệp Phi đang định nghỉ ngơi, nhưng lại nghe thấy một tràng pháo nổ từ phía đối diện, nổ lách cách rất đinh tai nhức óc.
Diệp Phi nheo mắt liếc nhìn, thấy một phòng khám mới mở tên là Hành Y Cư.
Mặt tiền rộng lớn, trang trí cũng cổ kính, trước cửa có bảy.
tám cô gái trẻ, đồng phục trắng, chân dài, rất thanh tú, xinh xắn đang đón chào quan khách.
Còn miễn phí khám bệnh 3 ngày, phát gạo miễn phí cho tất cả mọi người đến mua thuốc.
Trong lúc nhất thời, Hành Y Cư trở nên rất náo nhiệt, vui như trầy hội.
Tôn Bất Phàm cười nói với Diệp Phi: “Tiểu sư tổ, có người giật mối làm ăn của mình à.”
“Được thôi.”
Diệp Phi vươn vai nói: “Tôi còn hy vọng giật nhiều nhiều, để chúng ta có thể thoải mái một chút.”
Đối với Diệp Phi mà nói, nhận bệnh nhân một là luyện tay cho Tôn Bất Phàm, hai là tích lũy bạch mạng cho bản thân, còn kiếm được bao nhiêu với anh không quan trọng lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!