Chương 4: Tai Nạn Xe Cộ Cứu Người
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết nhìn hiện trường thê thảm, tuyệt vọng nói không nên lời: “Anh làm gì vậy? Anh đã làm gì vậy?”
“Anh đã hại thê thảm biết bao xe cộ, biết bao con người? Anh làm thế nào để chịu trách nhiệm với họ đây?”
Cô ta luống cuống tay chân tháo dây an toàn ra, xuống xe.
Cô ta cho rằng là do Diệp Phi đột nhiên vượt đèn đỏ dẫn đến xe ben mất khống chế, sau đó phản ứng dây chuyền xảy ra tai nạn liên hoàn.
Đường Nhược Tuyết chạy về phía trung tâm vụ tai nạn xe cộ.
Lúc này, những người qua đường và các chủ xe khác đang choáng váng cũng phản ứng lại, bọn họ liền vây quanh hiện trường vụ tai nạn.
Không ít thiếu nữ vô thức la hét trước cảnh tượng đẫm máu trước mặt.
Diệp Phi cũng chui ra khỏi xe.
Hơn một chục người bị thương nằm trên mặt đất, kêu gào khóc lóc, trong số bọn họ có người không bị gãy tay thì là gãy chân.
Tài xế xe ben cũng ngã vào trong vũng máu, thân thể không ngừng co rúm, thế nhưng vẫn còn một hơi thở.
“Thiến Thiến, Thiến Thiến.”
Lúc này, một tiếng kêu thê thảm vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Trong chiếc xe Audi chống đạn, một người phụ nữ mặc áo tím, dung nhan xinh đẹp máu me khắp người, bò ra ngoài.
Cô ta bất chấp tất cả, chỉ là dòm vào hàng ghế sau đã bị sụp xuống hét lên.
Con gái cưng của cô ta còn ở bên trong.
Nhưng lúc này chiếc xe Audi đang bị chiếc xe địa hình cán qua, người phụ nữ áo tím rưng rưng nước mắt, liều mạng đẩy chiếc xe địa hình ra.
“Ầm!”
Một chiếc hộp đen có mã số chín chín tám một lăn từ ghế dựa xuống đất
Người phụ nữ áo tím làm như hoàn toàn không thấy, chỉ là tiếp tục đẩy chiếc xe địa hình kia ra.
Đường Nhược Tuyết vọt tới: “Mọi người, lại đây cùng nhau giải cứu đứa nhỏ.”
Hơn chục người chạy tới, ra sức đẩy mạnh chiếc xe địa hình ra.
Diệp Phi cũng muốn đi tới, nhưng anh đột nhiên phát hiện, trước mặt có thêm một bé gái bảy, tám tuổi.
Tóc cắt kiểu trái táo, đeo khóa trường mệnh, mặc váy liền quần màu hồng rất đáng yêu.
Chỉ là trên mặt bé gái không có nụ cười, hai mắt trống rỗng, đứng cứng ngắc trong đám người đang hoảng loạn chạy tới chạy lui.
“Người bạn nhỏ, cháu đừng đi lung tung.”
Hiện trường tai nạn có quá nhiều người, Diệp Phi lo lắng bé gái đi lạc nên hỏi: “Người nhà cháu đâu?”
Anh nắm cánh tay của bé gái, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay cực kỳ lạnh lẽo.
Bé gái không trả lời Diệp Phi, chỉ là đứng yên nhìn về phía xa.
“Cút ngay.”
Nhìn thấy Diệp Phi đứng yên, một bà thím mặc đồ đỏ chạy tới hét vào mặt Diệp Phi, tức giận nói: “Cậu không giúp thì cút ngay đi, đứng đây cản đường làm gì?”
Sau đó, bà ta lắc mông đẩy Diệp Phi ra xa mấy mét.
Một giây tiếp theo, bà ta đi xuyên qua đứa bé, đi xuyên qua… Diệp Phi hoàn toàn sững sờ.
Bà thím này biết thuật xuyên tường sao?
Nếu không, tại sao đứa bé này không bị ngã?
Tại sao không bị thương?
Bà thím mặc đồ đỏ cũng không thèm để ý đến Diệp Phi, chỉ là quay đầu lại phỉ nhổ anh một lần nữa.
Lúc này, Đường Nhược Tuyết nhìn lại thì thấy Diệp Phi đang đứng ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng.
Tên khốn này chẳng lẽ còn không rõ, là do anh lỗ mãng nên dẫn đến tai nạn xe cộ sao?
Nhưng lúc này anh không chỉ không đến cứu người chuộc tội, mà còn đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt. Đúng là một kẻ hèn nhát, hay là một kẻ hèn nhát không có lương tâm đây?
Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Đường Nhược Tuyết hoàn toàn mất đi lòng tin với Diệp Phi. Đúng là bùn nhão không thể trát tường mà…
“Ầm” cũng đúng lúc này chiếc Audi bị mọi người kéo ra một lỗ hỏng đủ lớn, cả người bé gái cũng lộ ra ngoài. Chỉ là lúc này khuôn mặt lại trắng bệch như tờ giấy, khắp người xuất hiện vết máu, khiến người ta lo lắng.
“A!” Diệp Phi đột nhiên trợn mắt.
Bảy, tám tuổi?
Tóc cắt kiểu trái táo?
Khóa trường mệnh?
Váy liền quần màu hồng nhạt?
Anh nhìn đứa bé gái bị đám người khiêng ra, lại nhìn đến đứa nhỏ mà anh đang nắm tay, một cảm giác lạnh lẽo vọt thẳng lên đầu.
Cùng một người! Lúc này, Diệp Phi cảm thấy cánh tay của cô bé trong tay mình run lên, bóng dáng cô bé trở nên mờ mịt, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cô bé sẽ lập tức bay mất.
Lại có người lao thẳng qua chỗ Diệp Phi, trực tiếp đi xuyên qua cô gái nhỏ.
Hoàn toàn không bị cản trở, Diệp Phi thấy vậy hoàn toàn sững sờ.
Sau đó, Diệp Phi phát hiện dường như có một sợi dây vô hình đang kéo cô bé đi về phía bóng tối.
“Đừng đi!”
Diệp Phi giật mình, giữ chặt bé gái.
Trực giác mách bảo anh rằng nếu anh không nắm giữ cái bóng trong tay thì cô gái nhỏ sẽ chết hoàn toàn.
“Hụ hụ hụ” lúc này, xe cứu thương chạy tới, bác sĩ và y tá vội vàng vọt tới bên cạnh chiếc Audi.
Một bác sĩ kiểm tra mắt của cô bé, sau đó lắng nghe mạch đập và nhịp tim của cô bé.
Sau đó anh ta lắc đầu bất đắc dĩ.
Thấy vẻ mặt tiếc thương của bác sĩ, người phụ nữ áo tím nằm thẳng xuống đất gào khóc thảm thiết: “Cứu con gái tôi, cứu con gái tôi với”.
“Ai có thể cứu được con gái tôi, Tống Hồng Nhan sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó cả đời.”
Cực kỳ bi thương.
Đường Nhược Tuyết cũng rơi nước mắt, cô gái nhỏ như hoa, cứ rời đi như vậy, thật sự đau lòng không còn gì bằng.
Ngoài thương hại cô bé ra, những người đang đứng xung quanh cũng ngạc nhiên về thân phận của người phụ nữ mặc áo tím.
Tống Hồng Nhan, đó là người sáng lập tập đoàn Ngũ Hồ, là một trong số những người phụ nữ thành đạt nhất ở Trung Hải, với giá trị tài sản lên tới hàng tỷ đồng.
Có được ân tình của Tống Hồng Nhan, sẽ sống sung sướng cả đời.
Chỉ tiếc, thương thế của Thiến Thiến quá nặng, ai cũng không có năng lực cãi lại ý trời.
“Chờ một chút!”
Ngay khi các nhân viên y tế chuẩn bị bế Thiến Thiến đi thì Đường Nhược Tuyết đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Đứa bé còn cứu được!”
Diệp Phi kéo theo cái bóng xuyên qua đám người, đạp bỏ cái hộp đen cản đường, qua một bên, sau đó chạy tới chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên mặt đất, giữ chặt mệnh môn.
Tình trạng: Nội tạng bị tổn thương, gãy ba xương sườn, chảy máu trong, hồn lìa khỏi xác…
Nguyên nhân: Tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Năng lượng không đủ, không thể chữa trị hoàn toàn, có thể dùng Cửu Cung Hoàn Dương để châm cứu… Ánh sáng trắng của miếng Sinh Tử ngọc chỉ còn dư lại một miếng.
Cửu Cung cái rắm. Anh còn chưa bắt đầu học y thuật đó, làm sao có thể châm cứu chứ?
Chờ anh học được y thuật, chỉ sợ người ta đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.
Cứu đứa bé! Cứu đứa bé! Chữa trị hồn phách của bé! Trong lòng Diệp Phi gào thét
“Vèo ” một miếng ánh sáng trắng đi vào cơ thể bé gái.
Gương mặt cô bé hồng hào hơn một chút.
“Em gái nhỏ, trở về, mau trở về đi.”
Diệp Phi lo lắng hét lên với cô gái nhỏ trong tay.
Bé gái nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng đầu nó liền bị bật trở ra, không thể nằm xuống được.
“Ầm!”
Diệp Phi vừa dùng miếng Sinh Tử ngọc vỗ vào trán cô bé thì lập tức đầu cô bé lại bị đập xuống.
Anh rõ ràng cảm nhận được thân thể của đứa bé run lên, giống như lại chồng lên lần nữa.
“Diệp Phi, anh đánh đầu nó làm gì?”
Lúc này, Đường Nhược Tuyết kịp phản ứng lại, giận dữ rống lên: “Anh còn chê gây họa chưa đủ sao?”
Cô ta cực kỳ chán ghét Diệp Phi.
Nếu không phải anh đột nhiên vượt đèn đỏ thì làm sao xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn này chứ?
Làm sao hại chết Thiến Thiến vô tội được chứ?
Cô ta đưa tay kéo Diệp Phi, kết quả anh không nhúc nhích.
“Chàng trai, cậu định làm gì? Người bị thương đã không còn sự sống nữa, không cứu được nữa rồi…”
“Cậu ta bị bệnh thần kinh sao? Bác sĩ cũng nói đã không cứu được nữa rồi mà? Muốn nổi tiếng sao?”
“Lúc nãy thằng nhãi này đứng xem trò hay, bây giờ nhào ra chắc chắn là muốn được thổi phồng.”
“Tai nạn xe cộ cũng thổi phồng được sao? Có còn là người không?”
Một đám người đứng sau lưng anh không ngừng chửi bới, khinh thường Diệp Phi.
Tống Hồng Nhan càng mất đi lý trí: “Không được đụng đến con gái của tôi…”
Cô ta tát Diệp Phi một bạt tai.
“Bốp” tiếng tát tai vang lên giòn giã, trên mặt Diệp Phi có thêm năm dấu tay.
“Đi!” Cơ thể Diệp Phi hơi run lên, trên mặt đau rát nhưng anh không thèm để ý.
Anh dùng hết sức đè lên đầu bé gái, không cho hồn cô bé bật dậy lần nữa.
“Trở về.”
“Phốc!” Lúc này, lòng bàn tay của Diệp Phi bỗng dưng nhẹ bẫng, lồng ngực của đứa bé phồng lên, một ngụm máu phun ra ngoài…
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!