Anh tin răng với tính cách của Triệu Đông Dương, chắc chắn hắn sẽ trả thù anh trong tương lai khi có cơ hội.
Đường Nhược Tuyết đang run rẩy, ánh mắt mờ mờ có cảm xúc phức tạp.
Cô hận không thể xử lý Triệu Đông Dương để trả đũa cho dự bất mãn vừa rồi của mình, nhưng cô không muốn Diệp Phi phải ngồi tù vì cô, dù sao Triệu Đông Dương là người vừa có quyền vừa có thế.
Cô nói một cách khó khăn: “Diệp Phi, đừng giết hắn…”
Diệp Phi cũng không đáp.
Hãn liên tiếp lùi vê phía sau.
Khi Triệu Đông Dương lui về phía cửa sổ, hắn rống lên, cảm thấy bản thân không còn đường thoát, hắn cầm lấy một bình hoa ném về phía Diệp Phi.
Triệu Đông Dương tuy là một tên cặn bã nhưng không phải công tử bột, không chỉ giỏi quản lý kinh doanh mà còn giữ được thân hình cân đối quanh năm.
Vì vậy, cú ném bất ngờ của hắn rất mạnh mẽ.
Nhưng so với Diệp Phi, hắn vẫn có một khoảng cách rất lớn.
Ngay khi Triệu Đông Dương lao tới được nửa đường, đã bị Diệp Phi đá bay về phía sô pha như sao băng.
“Rầm!”
Khi Triệu Đông Dương đau điếng vì va vào ghế sô pha, hắn cực kỳ kinh hãi khi thấy Diệp Phi đi tới, dùng tay túm tóm hắn kéo đi.
Đồng thời đá vào đầu gối hắn.
“Rắc!”
Một tia máu bắn ra, cả tinh thần của Triệu Đông Dương như thể bị sụp đổ trong tiếng xương vỡ vụn.
“Áá”
Triệu Đông Dương hét lên một con lợn bị cắt tiết, nhưng Diệp Phi lại phớt lờ.
Anh cúi xuống bóp cổ Triệu Đông Dương, xoay người lại, áp người hẳn ta vào bàn trà hoa cương.
Rầm!
Mặt bàn kính dày ba milimet, ở chỗ chính giữa trán Triệu Đông Dương bị vỡ ra vô số vết nứt nhỏ.
“Á…”
Nghe thấy tiếng hét của Triệu Đông Dương, Diệp Phi vẫn tiếp tục đè cổ hắn.
Cực kỳ thờ ơ và tàn nhẫn.
“Diệp Phi, đừng giết hắn…”
Khi Triệu Đông Dương tỏ ra tuyệt vọng vô tận, Đường Nhược Tuyết nói một cách khó khăn: “Triệu Đông Dương chỉ là một tên súc vật, giết hắn chỉ bẩn tay, hơn nữa hắn không xứng để anh giết, cứ để cảnh sát trừng phạt hắn đi”
“Tôi sẽ để hắn phải ngồi mọt gông trong tù.”
Cô cố gắng đứng dậy để ngăn Diệp Phi lại, nhưng trọng tâm của cô không ổn định khiến cô lăn khỏi giường và ngã xuống sàn.
“Rầm” một tiếng, cô ngất đi.
“Bộp!”
Vào lúc này Diệp Phi ném Triệu Đông Dương sang một bên, xông về phía Đường Nhược Tuyết.
Anh bắt mạch cô thì thấy cô chỉ bị ngất xỉu, không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, lấy tấm ga giường bọc cô lại, sau đó cầm điện thoại gọi điện.
Ngay sau đó, Chó Đen cùng với bảy tám người xuất hiện, rất nhanh đã kéo bốn người bọn Triệu Đông Dương đi.
Đến loại người như Trần Lịch Dương mà Diệp Phi cũng dám giết, sao có thể giữ lại Triệu Đông Dương làm mầm mống tai họa về sau được?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!