Nói đến tuổi tác, trẻ con thêm một tuổi, người lớn cũng thêm một tuổi.
Đồng nghĩa, Kiều Kiến Bang đã ba mươi sáu, Kiều Lục Nghị đã ba mươi lăm, Kiều Chính Hạo
đã ba mươi ba, Kiều Dương đã ba mươi mốt.
Tất cả, đều đã trở thành ông chủ.
Lúc cúng lễ, đốt nhang cho bàn thờ tổ tiên và vợ quá cố, Kiều lão gia ôm Mật Nhiên đưa mặt về trước tựa lưng vào ngực ông, tay cầm tay cô bé cùng giữ chân nhang. Ông gập sâu người tới trước, để Mật Nhiên cũng được hạ đầu trước bàn thờ.
Đứng một bên chờ, Kiều Dương dõi mắt theo hai ông cháu, nét mặt anh trở nên trầm ngâm đầy tâm sự. Anh bất chợt xoay đầu nhìn Hà Mật Khuê, chủ động lên tiếng hỏi: “Anh chưa kể chuyện ông bà cho em nghe đúng không?”
Hà Mật Khuê rời mắt khỏi hai ông cháu ngẩng đầu nhìn qua Kiều Dương, khẽ gật đầu.
Nhắc đến, hai khóe môi Kiều Dương hơi cong lên, từ tốn vào câu chuyện: “Bà nội mất do bệnh khi anh đang học năm hai đại học, lúc đó ông suy sụp nằm liệt giường cả tháng dài. Cuối cùng... ông vì lời hứa với bà sẽ chăm lo con cháu đến khi tất cả có gia đình riêng, cho nên ông mới gồng mình vực dậy.”
Hà Mật Khuê chăm chú nghe Kiều Dương kể, anh ngừng một chút, tiếp tục nói: “Bà nội từng kể hồi mới quen bà rất ghét ông, bởi ông là con út, lại xuất thân từ gia đình xã hội đen có tiền có quyền nên rất kiêu ngạo, bản tính lại ăn chơi phách lối. Năm đó bà gặp ông chỉ mới mười sáu tuổi, còn ông mười chín.
Trái với ông, gia cảnh bà không tốt. Mỗi chiều đi học về đều mang bánh ra chợ bán, trong một lần bị ông cùng bạn bè tụ tập chọc phá gây sự, bà liền cướp dao của hàng thịt kế bên dí ông chạy cả khu chợ. Sau ngày hôm đó, ông lại tìm đến, nhưng là mua hết bánh để bà về nhà sớm, hôm nào bà không ra bán, ông sẽ tìm đến tận nhà để tìm hiểu lý do.”
Nhớ đến chuyện cũ, Kiều Dương không nhịn được bật cười: “Bà còn nói, ngày đó gia cảnh quá nghèo lại còn thiếu nợ, trong nhà nhiều lần không suýt chết đói cũng nghĩ đến uống thuốc chết cho nhẹ người. Nên khi bị ông chọc, bà không sợ chết mà phản kháng lại, chỉ là bà không ngờ, chính sự gan dạ không sợ chết đó lại thay đổi cả cuộc đời bà.
Sau lần bị bà cầm dao dĩ, ông liền thay đổi tiếp cận bà, đối xử với bà vô cùng tử tế, còn hứa giúp bà đi học lại, chỉ cần bà đồng ý lấy ông. Vì muốn có kiến thức để thay đổi cuộc sống, bà đã đồng ý. Vào ngày kết hôn xong, ông liền lật lộng tuyên bố sẽ cưới thêm nhiều vợ lẽ, để bà vừa gặp phiền phức vừa phải chia sẻ chồng mình cho người khác.”
Nghe đến đây, biểu cảm Hà Mật Khuê trở nên ngỡ ngàng, Kiều Dương cười một cái, lại kể tiếp: “Nhưng từ ngày lấy bà, phụ nữ chủ động tiếp cận ông còn không cho, đừng nói đến là cưới vợ lẽ. Sau khi lấy ông, bà được đi học lại, nhưng đồng thời... bị ông lừa, mười tám tuổi đã sinh ra bác cả. Dù tiếc, bà vẫn từ bỏ học cao hơn, ở nhà quản lý gia đình. Tuy còn trẻ, ông lại rất có trách nhiệm sau khi quyết định kết hôn, bà nói lấy ông là điều bà chưa từng hối hận. Bà chỉ tiếc vì không thể cùng ông đi đến trăm tuổi.”
Sinh, lão, bệnh, tử là điều khó tránh khỏi. Đáng sợ nhất vẫn là một người biến mất khỏi cuộc đời, một người vẫn ôm nỗi nhớ mong.
Nghĩ đến chuyện chia ly, hai mắt Hà Mật Khuê chợt cay xè, Kiều Dương khẽ ôm vai cô, nhẹ nhàng tâm sự: “Hồi trẻ ông bà chỉ muốn sinh một trai một gái cho đủ cặp, nhưng sinh đến bố vẫn là con trai, ông vì xót nên không cho bà sinh nữa. Đến lượt anh và các anh vẫn là con trai, ông bà vẫn không đạt được mong muốn có cháu gái. Bà rất thích trong nhà có con gái, tiếc rằng không đợi được đến lúc con gái chúng ta ra đời.”
Nước mắt Hà Mật Khuê không kiếm được trào ra, cảm xúc đến từ gia đình luôn là thứ cảm xúc đặc biệt nhất đối với mỗi con người, kể cả khi bản thân bước ra từ gia đình không êm ẩm giống như cô.