Sáng hôm sau Hàn Như không ra sân bay như dự định, cô không muốn Tôn Thất ôm hy vọng cô không thể chấp nhận anh, nếu khi xưa không có Lương Hải, không có Tống Thoan thì cô và Tôn Thất đã khác có lẽ cả hai bọn họ đã khác.
Hàn Như lặng lẽ mở cửa sổ hít một hơi thật sâu tận hưởng không khi bình yên của Hà Thành buổi sáng sớm có lẽ sẽ rất lâu nữa cô mới quay lại, lúc ấy không biết cảnh vật ở đây có còn bình yên như vậy nữa không.
Cô biết Lương Hải mấy ngày nay đều đứng ngoài phòng bệnh của cô, rạng sáng sẽ trở về nhà, anh không vào cô cũng không bước ra cô và anh giống như mối nghiệt duyên có lẽ kiếp trước không trả hết lên nhất định phải dây dưa cho đến kiếp này.
Lương Hải quay lại bệnh viện đẩy cửa phòng bệnh của Hàn Như, anh phải lấy dũng khí rất lâu, rất lâu mới dám bước vào.
Trong phòng không một bóng người mọi thứ sạch sẽ trên giường đặt một phong thư có tên của anh.
“ Lương Hải.
Tôi gặp anh vào thời khắc tươi đẹp nhất cuộc đời, anh cho tôi một chút ánh nắng chiếu rọi lên cuộc đời không bằng phẳng của mình.
Nhưng rồi anh lại cho tôi thấy cuộc đời vốn không công bằng với tôi, anh ép buộc tôi làm nhục tôi cho tôi một khoản tiền để bản thân anh được an ủi, vì số tiền ấy tôi mất đi ra đình người thân, mất đi một đứa trẻ chưa từng thấy ánh mặt trời.
Cuộc đời tôi vốn rất nực cười nỗ lực nuôi con, nuôi cháu của kẻ thù nhưng lại không bảo vệ nổi những đứa con của mình, Lương Hải kiếp trước có lẽ tôi mắc nợ anh nhưng kiếp sau tôi tin mình đã trả hết, Tôi không hận anh nhưng cũng không muốn đi chung con đường với anh sau này nếu chúng ta gặp nhau hãy coi như xa lạ. “
Lương Hải đọc song lá thư hai tay vô thức siết chặt trái tim cũng lỗi một nhịp, nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của cô hôm đó lúc cô nhận số tiền kia cô đã sợ hãi thế nào đau khổ thế nào, anh thực sự rất khốn nạn.
Nhưng anh không muốn mất cô thật sự không muốn .
“Đại ca.” Trương Hàn lúng túng nhìn Lương Hải muốn nói nhưng lại thôi.
“Chuyện gì.”
“Hàn Như cô ấy……”
“Cô ấy làm sao.” Lương Hải nóng nảy túm lấy cổ áo Trương Hàn.
“Cô ấy không ra sân bay mà tự mình ngồi xe khách trở về Tây Bắc nhưng chuyển xe bị tai nạn phát nổ cả xe 20 người đều không qua khỏi.”
Lương Hải nghe song cả người sụp xuống không phải nhất định không phải như vậy, cô không thể chết được đâu không thể nào.
Lao ra khỏi phòng bệnh, tự mình lái xe đến hiện trường tai nạn suốt quãng đường Lương Hải không biết mình đã nghĩ gì chỉ đến khi nhìn thấy hiện trường tai nạn anh mới bừng tỉnh nước mắt lã chã rơi xuống.
Hiện Trường nhuốm màu tang thương hai mươi thi thể được nằm sát nhau phủ khăn trắng, tiếng gào khóc đau xé tâm can người thân của các nạn nhân đau đớn ôm lấy thi thể, chỉ có thi thể ghi tên cô nằm đó lạnh lẽo cô đơn không ai để ý.
Lương Hải bước lại gần anh không tin người đó không phải cô đâu, lật tấm vải trắng thi thể bên trong đã cháy rụi nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc ví bên trong có giấy tờ tùy thân mang tên cô.
Ôm lấy thi thể đã không còn nhận ra vào lòng anh không thể tin sẽ gặp lại cô như thế này trong thư cô nói sau này gặp nhau hãy coi như người lạ, nhưng anh không làm được anh thật sự làm không được.
“Như anh anh đưa em về nhà, đi thôi về nhà của chúng ta.”
Lương Hải ôm lấy thi thể Hàn Như để lên xe mặc kệ sự ngăn cản của cảnh sát anh phải đưa cô về nhà không thể để cô ở nơi lạnh lẽo như vậy.
Lương Hải vừa lái xe vừa lẩm nhẩm nói chuyện, không có tiếng đáp lại chỉ có mình anh tự nói tự trả lời.
Về đến nhà Lương Hải đặt cô lên giường bọn họ đã từng nằm căn phòng anh vẫn giữ nguyên bài trí như lúc ban đầu cô ở không xê dịch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!