Trước câu hỏi bất ngờ của anh làm cậu nhất thời kinh ngạc,Hạ Tuấn Lâm,Lưu Diệu Văn và Chân Nguyên cũng ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn sang cậu.Á Hiên tuy không hiểu ý tứ trong câu hỏi vừa rồi nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời.
-"À...đầu tiên anh xem qua bản chụp x quang của vết thương"
-"Sau đó ?"
-"Sau đó tiến hành gây mê,mở rộng miệng vết thương,lấy vật gây sát thương ra..."
-"Và...?
-"Và...và...."_Tống Á Hiên bất giác đổ mồ hôi,và gì nữa nhỉ? đúng rồi,lúc đó mọi sự tập trung của cậu đều đặt lên người anh rồi nên căn bản là không thấy những gì xảy ra tiếp theo nữa, làm sao đây?
Nghiêm Hạo Tường thấy người kia im lặng, khẽ hừ nhẹ một tiếng quay lại nhìn cậu.
-"Cậu không nhớ?lúc đó trong phòng căn bản là chỉ có tôi,cậu và một vị ý ta nữa ,không gian tuyệt đối yên tĩnh vậy mà cậu cũng không tập trung được hay sao?"
-"Không phải Nghiêm lão sư,đệ..."
-"Bác sĩ Tống,cậu nghĩ rằng cậu cầm tấm bằng loại xuất sắc đến đây thì liền không muốn học gì nữa phải không? việc cậu ở trường giỏi như thế nào tôi không cần biết nhưng một khi đến đây thì mọi thứ đã quay trở về với con số 0 rồi,không ai xem trọng cậu chỉ qua tấm bằng cả họ chỉ đánh giá những gì cậu làm được qua mỗi cuộc phẫu thuật mà thôi"_Trên đời anh ghét nhất là người không có trách nhiệm,cậu ta đang không có trách nhiệm với bệnh nhân,với bệnh viện và cả với bản thân cậu ta nữa.
Quách thừa cảm thấy tình hình quá căng thẳng nên đành lên tiếng giải vây.
-"Nghiêm lão sư,Bác sĩ Tống dù sao cũng mới vào đương nhiên còn có chút sơ suất...."
-"Cậu có ý kiến?"_Lời chưa nói ra hết thì đã bị anh lạnh lùng cắt ngang,bác sĩ trẻ liền sống chết lắc đầu.
-"À không,không,không"_Sợ rồi,bác sĩ Tống ,tôi không cứu được cậu,cậu bảo trọng.
Tống Á Hiên đương nhiên không thể nói cậu vì nhìn anh mới không tập trung được nên liền rơi vào trạng thái bị ánh nhìn bức người kia kiềm kẹp,hoàn toàn không biết nói gì và nên nói gì nữa.Suy đi nghĩ lại thì đúng là lỗi của cậu ,biết giải thích với anh thế nào được đây.
-"Được rồi,cậu cố gắng nhớ lại rồi viết một báo cáo hoàn chỉnh đưa lên cho tôi,nếu không được thì đừng làm việc với tôi nữa"
Vừa dứt lời,đôi chân thon dài liền lập tức hướng ra cửa rồi mất hút,lạnh lùng đến một chút lưu tình cũng không có.Á Hiên ở lại bất đắc dĩ đưa tay gãi gãi đầu mình,chưa gì lại làm anh ấy giận rồi,phải làm sao đây?
Ba người kia trông thấy mặt cậu nhăn nhó,nghĩ là cậu vì bị anh trách nên mới đem lòng tổn thương liền nhào đến an ủi.
-"Ây da\~ được rồi mà đừng buồn,bác sĩ Nghiêm có hơi nghiêm khắc một chút nhưng cũng tốt cho cậu thôi,lần sau cẩn thận hơn một chút là được mà"_Hạ Tuấn Lâm cười cười khoát vai cậu,Trương Chân Nguyên bên cạnh cũng nhanh nhẹn tiếp lời.
-"Phải,hay là cậu ngồi xuống đây chúng tôi giúp cậu viết báo cáo được không,tuy có thể là thiếu sót chút ít, đến lúc đưa Nghiêm lão sư cố gắng hối lỗi một chút tùy ý nghe anh ấy mắng vài câu thì cũng qua thôi"
-"Được không?"_Cậu nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi,có được không đây? hiện giờ cậu chỉ nhớ được một đoạn thôi,phần sau chắc phải tự thân vận động rồi.
-"Được mà,nào lại đây"
Ba người kia kéo cậu lại bàn làm việc túm tụm lại nghiên cứu lại ca vừa rồi,Á Hiên trong lòng cười khổ,ba vị bác sĩ này tính tình vừa trẻ con vừa tốt bụng thật vô cùng tốt a\~
2 tiếng sau...
Tống Á Hiên rời khỏi phòng với tấm lưng sắp rã rời rồi,cư nhiên ngồi lâu đến vậy.Bây giờ cậu chính là đem báo cáo cho anh đây,nhưng vừa đến trước cửa phòng,dường như cậu nhớ ra điều gì đó liền lấy cây bút trong túi ra viết viết thêm gì đó vào báo cáo kia sau đó mới mở cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!