Ở dưới khuôn viên của bệnh viện...
-"Thế nào rồi bác sĩ Nghiêm,cậu ấy thế nào? có làm khó khăn cho cậu không?"
Vương Nguyên hai tay cho vào túi quần của mình vừa thong thả bước đi vừa nhìn người bên cạnh.Nghiêm Hạo Tường cũng bình thản tiếp lời,mắt vẫn trước sau như một hướng về phía trước.
-"Ngài đẩy một bác sĩ vừa mới ra trường không có lấy một năm kinh nghiệm cho tôi còn hỏi là khó khăn không?"
-"Hahaha tôi biết bác sĩ Nghiêm đây sẽ rất vất vả nhưng kì thực cậu ta rất có tố chất,lúc trước tôi tình cờ về Tế Nam dự một cuộc hội thảo về căn bệnh dạ dày ,thiếu niên này liền có phản ứng rất tốt,tiếp thu rất nhanh,rất tường tận ,nhìn nhận vấn đề vô cùng kĩ càng khái quát .Không lâu sau đó cậu ta lại nộp hồ sơ vào bệnh viện chúng ta ,tôi đương nhiên không thể để lỡ một nhân tài như vậy liền không do dự giữ cậu ta lại,tôi tin người này nhất định sẽ được việc,với lại cậu không thấy cậu ta cũng rất tuấn tú sao?"
Nghiêm Hạo Tường hừ lạnh một tiếng không đáp tiếp tục bước đi,viện trưởng Vương bên cạnh trên mặt lộ rõ ý cười, cũng im lặng không nói nữa sánh bước cùng anh.Hắn biết,ở bệnh viện này người có khả năng có thể mời Nghiêm lão sư đàm đạo thế này chắc cũng chỉ có mình hắn.Vì hắn là viện trưởng nên mới được người này nể mặt một chút thôi,chứ hắn còn không rõ sao?con người bác sĩ Nghiêm vừa ương ngạnh lại thẳng thắng ,chưa bao giờ thấy qua anh để tâm hay kết giao với bất kì ai.Với 5 năm làm việc chung với nhau,dù chức vị cao hơn nhưng hắn đối với con người này đương nhiên ít nhiều cũng có kính trọng không ít,một là vì tài năng, hai là vì tiếp xúc lâu ngày đương nhiên cũng có chút cảm tình.Ở độ tuổi của hắn mà nói,cái vị trí viện trưởng này tính ra có chút không đúng lắm nhưng vì giám đốc bệnh viện là ba của hắn và bản thân hắn cũng có tấm bằng cử nhân từ Mỹ trở về nên mới được lòng người chấp thuận như thế.Về góc nhìn y học , khả năng của người bên cạnh hắn đây đương nhiên là không có gì phải bàn cãi,từ trước đến nay dù là ca khó nhất vẫn thì bác sĩ Nghiêm vẫn có thể xử lí được dễ dàng,vì thế cũng dễ hiểu khi Thiên Ân xem Nghiêm Hạo Tường chính viên ngọc quý báu của bệnh viện,luôn dành cho người này sự ưu ái đặt biệt nhất.Có lẽ vì tài năng và ngoại hình thiên phú trời sinh đó nên mặc dù bác sĩ Nghiêm không chủ động với bất kì ai thì người ta vẫn tình nguyện mà tìm tới.Ông trời chính là đã định con người này sinh ra để được người ta kính trọng mà.
*Cạch*
Cánh cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra,vừa thấy anh trở về Á Hiên liền vội vã chạy đến.
-"Bác sĩ Nghiêm,xong rồi này"
Cậu vui vẻ đưa bản đã hoàn chỉnh đến trước mặt anh,nhìn qua thực giống như một đứa trẻ khoe thành tích của mình với người thân yêu vậy.Nghiêm Hạo Tường không nói lời nào trực tiếp lướt qua cậu mà đến chỗ của mình. Vừa thu dọn đồ dùng cá nhân vừa lên tiếng.
-"Cậu cứ kẹp vào quyển sách sau đó để lên bàn tôi,ngày mai tôi sẽ xem,bây giờ cậu có thể về"
Thấy anh cởi chiếc áo blouse đang mặc trên người ra cẩn thận mà vắt lên, Tống Á Hiên đưa mắt nhìn đồng hồ một lần nữa.Thì ra là đã chiều tối rồi,chắc hẳn anh ấy đã hết ca trực của mình nên bây giờ sẽ về nhà đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!