Đều là học sinh, làm gì có nhiều tiền sinh hoạt như
vậy, vay tiền cũng không dễ dàng, Dương Lâm nhìn thấy Nghiêm Minh ở đó, đi tới: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
Nghiêm Minh cầm tới kết quả hội chẩn, nói: "Thần kinh nội khoa nói là lo lắng trong đầu có bệnh cho nên làm CT xương sọ, điện não đồ, phải đợi có kết quả mới biết được."
Dương Lâm hơi có chút chần chờ, dù sao chỉ là sinh viên, trên người làm gì có nhiều tiền như vậy, gặp phải loại tình huống này vẫn còn có chút thấp thỏm: "Bác sĩ, làm một lần CT bao nhiêu tiền? Còn có điện não đồ?"
Nghiêm Minh: "Tổng cộng khoảng năm sáu trăm, CT cũng hai ba trăm, điện não đồ hai ba trăm, cụ thể ngươi đi hỏi chỗ thu phí, ta cũng không hiểu rõ lắm."
"Đúng rồi, tình huống của người bệnh không ổn định, ngươi liên lạc người nhà bệnh nhân một chút đi, để người nhà tới ký tên."
Nghiêm Minh rất coi trọng việc ký tên, lặp đi lặp lại nhấn mạnh chuyện ký tên.
Dương Lâm nghe xong, đi vào thông báo cho Lý Vinh Vinh, thế nhưng Lý Vinh Vinh gắt gao ôm điện thoại không chịu đưa cho Dương Lâm, nhất quyết không cho gọi điện thoại.
Nghiêm Minh cũng nhìn thấy tình huống này, nói thầm trong lòng phiền phức, xảy ra chuyện này phải làm sao bây giờ.
Gặp phải tình huống này là phiền toái nhất, đứa nhỏ không nghe lời, không chịu gọi điện thoại cho người trong nhà, đến lúc đó xảy ra vấn đề, người nhà khẳng định sẽ tìm mình gây phiền phức!
Làm sao bây giờ?
Trần Thương tới, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Minh, lên tiếng chào: "Chào Nghiêm lão sư, có bệnh nhân hả?"
Nghiêm Minh bỗng nhiên chớp mắt: "Tiểu Trần, hôm nay là ngươi trực ban hả?”
Trần Thương gật đầu: "Đúng vậy!"
Nghiêm Minh nói: "Ngươi trực ban, vừa vặn có một bệnh nhân, ta đã báo cho nội khoa thần kinh hội chẩn, cần làm kiểm tra, nhưng tình huống của người bệnh ta lo lắng không ổn định, cần liên hệ người nhà, thế nhưng người bệnh lại không nguyện ý, ngươi là người đồng lứa, hay là đi khuyên nhủ thử xem?”
Trần Thương sững sờ, lần nào Nghiêm Minh này cũng như vậy, gặp phải bệnh nhân thì bắt đầu từ chối, lúc này lại hi vọng Trần Thương tới đón bệnh nhân.
Dù sao hôm nay hai người cùng trực ban, nói là Trần Thương cũng được, nói là Nghiêm Minh cũng được, trách nhiệm là của hai người.
Nhưng, Trần Thương vẫn quyết định đi lên xem một chút rồi lại nói.
Đến phòng quan sát, Trần Thương nhìn thấy người con trai đang chảy nước mắt giải thích cho cô bé trên giường, thế nhưng cô gái đó chỉ liên tục lắc đầu không nghe.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!