Hội nghị vẫn chưa kết thúc thì Trần Thương đã rời đi.
Chuyện cần làm đều đã làm, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Liên quan tới nhiệm vụ khiêu chiến, Trần Thương nhịn không được cười một tiếng.
Kỳ thật, Tỉnh Nhiên cùng mình có quan hệ gì đâu?
Nghĩ đến mới vừa rồi cùng Tiền Lâm làm ra những việc kia trong hội trường, Trần Thương đã cảm thấy có chút muốn cười.
Có chút ngây thơ!
Có chút buồn cười!
Cố gắng chẳng lẽ là vì để vượt qua người khác sao? Cứ nhất định phải cùng người khác so sánh sao?
Cũng không phải như thế, cố gắng chỉ là để chúng ta ngày một tốt hơn, để mọi chuyện cảng thêm hoàn hảo hơn, có thể chữa trị cho càng nhiều người bệnh, cứu chữa càng nhiều sinh mệnh.
Nói thật, gần đây Trần Thương bởi vì có hệ thống xuất hiện, quá mức thuận lợi, mà Tính Nhiên xuất hiện, để Trần Thương thu hồi tâm lý bành trướng đã nảy sinh, người mạnh hơn chính mình còn có rất nhiều, người ta không có hệ thống cũng đã ưu tú như vậy, chúng ta vì cái gì không tự mình cố gắng chứ?
Tiền Lâm mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi nên suy nghĩ còn nông cạn, còn mình cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, rất nhiều chuyện hẳn là nên suy nghĩ chín chắn để giải quyết vấn đề mới phải.
Nhưng mà, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành.
Cho dù là không có Tỉnh Nhiên xuất hiện, những cố gắng kia, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Bằng không đọc cái nghiên cứu sinh này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Chính mình khoảng thời gian này thật sự có chút lười biếng, căn phải cố gắng hơn nữa.
Kỳ thật, ngay vừa rồi, khi Trần Thương nghe Tỉnh Nhiên diễn thuyết, thật là có chút động tâm, đây là một người dám nghĩ dám làm, giải thưởng Nobel, chính mình cũng chưa từng nghĩ qua a?
Thế nhưng người ta lại có can đảm nghĩ đến, có can đảm ở trên một sân khấu lớn như vậy dõng dạc nói lên!
Đây chính là một loại năng lực.
Là một loại can đảm!
Chính mình hắn là nên học tập loại dũng khí, cùng quyết đoán này!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!