Hạ Cao Phong lập tức hào hứng, dù sao đây chính là học sinh mà ông nhìn trúng!
Hạ Cao Phong bất động thanh sắc đi vào, ông cũng rất muốn nhìn xem Trần Thương phẫu thuật thế nào.
Người trẻ tuổi này cho ông rất nhiều kinh hị, thuật khâu mạch máu nhanh hơn cả Cát Hoài, không những nhanh mà còn rất tốt!
Trình độ khẳng định rất cao.
Nhưng... Hiện tại Trần Thương đến cùng làm phẫu thuật gì?
Hạ Cao Phong chậm rãi đi tới.
Ngay lúc này, Trần Thương cầm dao mổ, mặc dù chưa từng làm nhưng đã không còn luống cuống, hình thức dạy học mang tới chỗ tốt là giúp anh trở thành vương giả lý luận.
Anh nhớ rõ mỗi một bước phẫu thuật, nhớ kỹ mỗi một khâu nhỏ trong lúc phẫu thuật.
Trần Thương nâng dao, bắt đầu chậm rãi cắt vào vị trí 2cm phía dưới rốn, một vết cắt dài 4 đến 5 cm xuất hiện.
Bước đầu tiên, Trần Thương cho mình điểm tối đa!
Cơ sở phẫu thuật ngoại lồng ngực đơn giản, thuật cầm máu rạch lõng ngực cấp đại sư giúp anh làm thuận lợi.
Vết cắt mở miệng làm cho hai chủ nhiệm và một chủ trị đều chấn kinh.
Cát Hoài vốn muốn đạt thành mặt trận thống nhất với Trần Thương, thông qua anh lấy lòng chủ nhiệm Mạnh.
Thế nhưng vào giờ phút này lập tức nhịn không được!
Thắng nhãi này lừa mình, còn nói chưa từng làm? Nhìn vết cắt còn tốt hơn mình làm.
Được rồi, nhịn một chút, chỉ là rạch ra lỗ hổng tốt hơn mình mà thôi.
Minh nhịn một chút, hôm nay vừa mới lấy lòng, không thể thất bại trong gang tấc!
Nghĩ tới đây, Cát Hoài hư tình giả ý ra vẻ nhiệt Tình chậc chậc một tiếng:
- Tiểu Trần, không phải cậu nói lăn đầu tiên làm phẫu thuật rạch màng tim à? Quá khiêm tốn rồi đấy?
Khi Trần Thương làm phẫu thuật rất tập trung không thích phản ứng người, đây cũng là nguyên nhân anh ưa thích hợp tác với Tỉnh Nhiên.
“Tỉnh Nhiên nghe lời, hiểu chuyện, rất biết quan sát, biết mình định làm gì để mà chuẩn bị trước.
Mà Cát Hoài, một chút bộ dạng làm phụ trợ cũng không có, đây là công việc của Tân Duyệt, ông một người phụ trợ có mắt nhìn một chút.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nói một tiếng:
- Cát lão sư, cầm máu.
Lập tức mặt Cát Hoài đỏ lên, vội vàng lấy ra băng gạc bắt đầu căm máu!
Sau đó, Trần Thương bắt đầu rạch cơ bụng đến trước màng tim mới dừng lại, rối rít tách rời, cuối cùng làm lộ ra xương ngực.
Sau đó, anh mới cẩn thận tách rời cơ hoành, cơ bụng khỏi phần da thịt.
Quá trình này tương đối tỉnh tế, làm xong một bước này mới có thể nhìn thấy màng tim rò rỉ ra!
Động tác của Trần Thương cực kỷ trôi chảy, cực kỳ tự tin, thủ pháp tỉnh diệu, thành thạo, kinh nghiệm phong phú, đâu có giống tân thủ? Rõ ràng là một kỳ cựu trong nghề!
Cát Hoài càng nhìn càng chấn kinh, tức giận, Trần Thương này chính là một cậu bé có tâm cơ!
Cậu ta đang thể hiện mình làm rất tốt à?
Nói lần đầu tiên phẫu thuật, tiếp đó để chúng ta xem xét, lừa dối trước, sau đó làm cho chúng ta kinh động như gặp được người tài
Giờ đã nhìn rõ bản chất của cậu ta!
Nghĩ tới đây, Cát Hoài có chút phẫn uất bất bình, so sánh người tâm cơ trước mắt này, mình thực sự là quá đơn thuần, Cát Hoài cảm thấy có chút thiệt thòi
Không chỉ có Cát Hoài, Mạnh Hi quả thực bị một loạt động tác này của Trần Thương làm cho sợ ngây người.
Khi Trần Thương nói không biết, Mạnh Hi đã chuẩn bị tốt đủ kiểu cứu tràng.
Thế nhưng biểu hiện của Trần Thương lúc này giống như một bác sĩ ngoại khoa cấp đại sư.
Làm gì còn cần chính mình cứu tràng?
Cứu mình còn tạm được!
Trong lòng Hạ Cao Phong lộp bộp, thật hối hận.
Làm sao lại bỏ qua một hạt giống tốt này.
Thật... Quá đáng tiếc.
Đệ tử như vậy, mấy chục năm có thể gặp phải một người cũng không tệ rồi, hơn nữa tuyệt đối phải được xem như người nối nghiệp để bồi dưỡng.
Mà Mạnh Hi... Mệnh thật tốt.
Học sinh đầu tiên đã ưu tú như vậy.
Mà hiện tại, Trần Thương thấy màng tim lộ ra thì hơi sợ.
- Ống chích!
Cát Hoài vội vàng đưa tới, lần này anh rất trung thực.
Trần Thương lo lắng, rút ra không được!
Chuyện xấu, quả nhiên là mủ dịch quá nhiều.
Viêm mũ dịch không giống chất lỏng lý hoá, mủ dịch quá nhiều sẽ không rút ra được.
Chỉ có thể rạch màng tim ra.
Trần Thương hiểu rõ và cũng biết cất như thế nào.
Thế nhưng... Sâu cạn bao nhiêu, cường độ bao. nhiêu, chiều dài bao nhiêu...
Những cái này trong lòng Trần Thương đều không chắc.
Quả nhiên, một dao xuống.
Lập tức hai người sau lưng một mặt mê man!
Cát Hoài sững sờ, trong lòng thầm mắng: Con mẹ nó? Cậu cố ý à?
Cố ý dùng phương thức cấp thấp như vậy để nói cho tôi là lần đầu tiên à?
Đây cũng quá giả rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!