Dù sao Đào Mật cũng là lão làng trong lĩnh vực ngoại khoa tim, cùng Hạ Cao Phong đều là nhân vật nổi tiếng, nghĩ tới đây, Hạ Cao Phong cảm thấy chờ lần sau gặp mặt sẽ vui vẻ mà chê cười lão Đào, dù sao bác sĩ ở bệnh viện các người không hiểu sao lại tới bệnh viện chúng tôi tìm đạo sư, nghĩ đến biểu cảm lúc đó của Đào Mật, bỗng nhiên Hạ Cao Phong rất chờ mong.
Đám người tản đi, Trần Thương đi đến.
Hai mắt Cát Hoài bỗng nhiên sáng lên:
Tiểu Trần, đúng rồi, tôi nhớ được cậu chính là bác sĩ ở khoa cấp cứu của tỉnh Nhị viện à?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, đúng vậy!
Cát Hoài một mặt mong đợi chỉ vào video ca phẫu thuật còn mở trên tường, mặt mũi tràn đãy mong đợi nói:
- Cậu biết bệnh viện các cậu có một ca phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim được làm ngay tại phòng khám không?
- Vị bác sĩ này nhất định là đạo sư rất giỏi à? Là chủ nhiệm Đào của ngoại khoa tim làm à?
Cát Hoài liên tiếp hỏi mấy vấn đề liền, Trần Thương có chút không biết nên nói cái gì.
Mạnh Hi nhịn không được hỏi:
- Tiểu Trần lúc đó cậu có mặt không?
Bỗng nhiên sau khi cô nghe thấy giọng của Trần Thương, có chút quen thuộc, tỉ mỉ nghĩ lại, rất giống với giọng nói ở trên TV.
Trần Thương gật đầu, ăn ngay nói thật:
- Ừm, có mặt.
Cát Hoài nghe xong, lập tức hưng phấn:
- Tuyệt vời! Tiểu Trần, tôi cho cậu biết, kiến thức của một ca phẫu thuật như vậy, đối với cậu có ý nghĩa phi phàm, cậu biết không?
- Cậu mau nhìn cái kỹ xảo phẫu thuật kia, cậu nhìn cái kia... Thật sự rất là lợi hại!
- Đúng rồi, tiểu Trần, ca phẫu thuật này là ai làm, tôi muốn đi bái phỏng một chút!
Trần Thương khụ khụ một tiếng, nhìn bộ dáng Cát Hoài hưng phấn như thế, nói thật có chút xấu hổ.
Nhưng anh cảm thấy, làm người quan trọng nhất chính là thành thật, nghĩ tới đây, Trần Thương nghiêm túc nói:
- Ca phẫu thuật này, là tôi làm...
Cát Hoài ử một tiếng:
- Tôi hỏi chính là ai mổ chính!
Mắt Trần Thương trợn tròn:
- Chính là tôi mổ chính...
Cát Hoài trợn trắng mắt:
- Chính là cậu? Màng tim đều cắt không thạo, còn làm phẫu thuật vá thoát vị hoành màng ngoài tim, đội khó tăng lên mấy cấp khó khăn có biết không?
- Không phải nói đùa với cậu đâu, mau nói cho tôi biết, tôi tìm thời gian đi bái phỏng người ta.
Trần Thương sững sờ, có chút bất đắc dĩ...
Tôi nói thật anh còn không tin thì tôi có biện pháp nào nữa.
Anh cơ hồ mỗi ngày đều gặp tôi, còn cần bái phỏng sao?
Trần Thương thở dài.
Loại chuyện này, nói không ai tin sẽ rất chật vật.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!