Nhưng khi Trần Thương nhìn lại phần cuối lăn nữa, nhịn không được da đầu tê dại.
- Em yêu anh, Tôn Kỵ, nhưng... em không thể thay đổi quá khứ của mình, em mệt quá, gánh vác quá nhiều thứ, em không xứng với anh
- Anh đánh em, em không oán hận anh, anh mắng em cũng không sao, nhưng... anh không cần sỉ nhục em nữa.
- Em yêu anh yêu đến mức hèn mọn, em cảm thấy bản thân không đáng sống trên đời nữa.
Phía sau còn có rất nhiều rất nhiều.
Nhưng ngày tháng không phải hôm nay.
Trần Thương lập tức ngây người.
Tiếp tục lật về sau mấy trang, Trần Thương không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô ấy muốn tự sát không phải lần đầu tiên.
Chỉ là lần này thật sự đã có đủ dũng khí.
Anh cũng biết rốt cuộc sự việc là như thế nào rồi.
Bạo lực gia đình
Tự sát!
Tẩy não!
Rốt cuộc là cái gì khiến một cô gái yêu đến mức hèn mọn như vậy?
Có thể so sánh mình với giòi bọ?
Nhìn gương mặt cô gái, không phải quá đẹp, nhưng tất đáng yêu, một cô gái như vậy bạn có thể ra tay được sao?
Nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở sảnh cấp cứu.
Trần Thương đột nhiên hiểu ra gì đó!
Có lẽ, cái nhà này sớm đã biết là chuyện gì.
Có lẽ họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đến cùng là cái gì đã dung túng người đàn ông?
Trần Thương không hiểu!
Nhưng một loại cảm xúc phẫn nộ không ngừng sinh sôi.
Tuy làm một người bác sĩ không nên đưa vào tình cảm như vậy.
Nhưng Trần Thương cũng là người!
Nhìn thấy chuyện thê thám vô nhân đạo như vậy, sao có thể bỏ qua.
Cô gái hôn mê, còn chưa tỉnh lại.
Vào lúc này, Trần Thương vô cùng hi vọng bản thân có thể cứu sống cô gái, thật sự hi vọng như thế!
Thẩm tách huyết dịch khá tốn thời gian, sau khi kết thúc, Trần Thương nhìn thời gian, khoảng 2 giờ sáng.
Trần Thương đẩy người bệnh, liên hệ ICU, căn đưa người bệnh qua đó.
Tình huống bây giờ, tuy đã qua khỏi thời kì nguy. hiểm, nhưng cần phải cẩn thận giám sát, làm đủ công tác chuẩn bị
Cảnh sát đang đợi.
Người phụ nữ trung niên đứng đó khóc lóc thê thảm:
- Đều tại tôi, sớm biết đó là tên sức sinh như vậy, có làm thế nào tôi cũng không gả con gái cho cậu ta.
Nhìn thấy Trần Thương đến, cả đám người vội vàng tiến lên.
- Sao rồi?
- Bác sĩ, không sao chứ?
- Bác sĩ! Chị tôi...
Trần Thương thở dài, lắc đầu:
- Còn chưa tỉnh lại, nhưng...các chỉ số đã ổn định, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, cần đến ICU giám sát nghiêm ngặt, cụ thể vẫn cần thời gian.
Nghe Trần Thương nói không nguy hiểm đến tình mạng, mọi người không nhịn được thở phào một hơi.
Vào lúc này, Trần Thương xòe tay lấy ra cuốn sổ:
- Tôi tìm thấy cuốn sổ, trên người cô ấy, hi vọng giúp ích cho mọi người.
Trần Thương lấy cuốn sổ ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hai người cảnh sát đứng ở đầu chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó cũng giơ tay nhận lấy.
Ngay khi mở ra, nhìn thấy hai chữ "Di chúc”, lập tức trái tìm hai người xiết chặt lại!
Vật này... vật này rất quan trọng cho vụ án.
Người nhà của cô gái nhìn cảnh sát, người đàn ông trung niên trước cũng là kinh ngạc một cái, hai mắt nhìn nhìn chằm chằm cảnh sát, mong đợi nói:
- Tôi... Tôi có thể nhìn cái đó được không?
Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi đưa cuốn sổ cho đối phương:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!