Khoảng chín giờ sáng, có hai mẹ con đi vào phòng cấp cứu!
Người con gái hơn bốn mươi tuổi, thân hình nhỏ gầy, lúc này đang đỡ lấy bà lão, trong miệng còn một mực ghét bỏ, thao thao bất tuyệt mà nói bà lão:
- Không cho mẹ ăn mẹ còn nhất định phải ăn, hiện tại tốt quá rồi? Thượng thổ hạ tả! Tuổi cũng đã lớn như thế rồi, mẹ nói một chút xem mẹ thế nào?
Người phụ nữ mồm miệng tất nhanh cũng cực kì sắc bén, một mực hướng bà lão mà lải nhải không dứt.
- Đồ ăn nguội không thể ăn, ăn hỏng cái bụng còn phải đến bệnh viện! Mẹ lại nói mẹ không phải gây phiền toái cho con đi, con đang đi làm còn phải chạy về đưa mẹ đi bệnh viện! Mẹ thật không thể cho con bớt lo một chút à?
Bà lão khúm núm, không lên tiếng, nửa ngày mới nói một câu:
- Mẹ đây cũng là nghĩ... Không thể lãng phí, bánh đúc lạc rất ngon, lại không có hỏng!
Mẹ già đã tám mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, tóc trắng xoá, mặc dù hơi gầy, nhưng khung xương so với người con gái còn muốn lớn, người con đỡ lấy bà cụ lại có vẻ hơi phí sức!
Sau khi tiến vào phòng cấp cứu, người phụ nữ thở, hồng hộc, thế nhưng vẫn y nguyên thận trọng đỡ lấy bà lão, sợ bà đụng phải gì đó.
Trần Thương và Từ Đông Đông vừa vặn từ phòng kiểm tra đi ra, nhìn thấy hai người, vội vàng gọi:
- Tiểu Lâm, đẩy một cái giường đi ra đây.
Tiểu Lâm thấy thế, vội vàng gật đầu, động tác rất lưu loát, không bao lâu đã chạy ra.
Trần Thương và Từ Đông Đông hỗ trợ, đưa bà lão nằm trên giường. Lúc này, người phụ nữ nhỏ gầy rốt cuộc thở phào, chỉ không kịp nghỉ ngơi lại gấp gáp đi lấy số cấp cứu
Trần Thương vội vàng hỏi:
- Bà thấy thế nào rồi?
Bà lão nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng, nằm ở trên giường, dường như toàn thân đều vô cùng mệt mỏi.
Người phụ nữ nói:
- Đoán chừng là cũng phải mệt lả rồi. Sáng sớm hôm nay, sau khi tôi đến cơ quan, cha tôi gọi điện thoại cho tôi, nói mẹ của tôi buổi sáng bị tiêu chảy, hơn nữa thượng thổ hạ tả mấy lần.
- Tôi hỏi mới biết buổi tối ngày hôm qua bà ăn bánh đúc lạc! Khắng định là ăn hỏng luôn cái bụng rồi Sau khi nghe xong, Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Ừm! Trước kia có bệnh gì không?
Người phụ nữ nghĩ nghĩ:
- Có bệnh tiểu đường với cao huyết áp, nhưng thuốc hạ huyết áp cũng uống rồi, bệnh tiểu đường thì đã lấy insulin. Cao huyết áp dùng Nifedipin, một ngày uống một viên, insulin là dùng... Buổi sáng, 8 viên.
Người phụ nữ nói cực kỳ kỹ càng, điều này làm cho Trần Thương hơi ngạc nhiên:
- Cô học y?
Người phụ nữ lắc đầu, thở dài
- Không phải, mẹ của tôi bệnh đã nhiều năm như vậy, đều là do tôi chăm sóc, bà không uống thuốc, luôn ngại thuốc đắt, tôi mỗi ngày định thời gian cho bà uống thuốc.
Nói đến đây, Trần Thương nhịn không được nhìn người phụ nữ nhiều thêm vài lăn, dù sao... Phận làm con cái, người có thể làm được những việc như trên cũng không nhiều.
Vừa rồi không ngừng nói liên miên lải nhải hẳn là giống như mẹ đối với con khi còn nhỏ.
Người phụ nữ nói rất rõ ràng, nhưng dù là vậy Trần Thương cũng không hoàn toàn tin. Theo thói quen cầm lấy ống nghe, đặt trên bụng bà lão lẳng nghe. Âm thanh của ruột chính xác là tăng cường một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!