Thư Di đang ở trong phòng làm việc, vì cô mới chuyển khoa nên cô rất cần làm quen với môi trường làm việc và sắp xếp lại giấy tờ. Lúc này đã đến giờ cơm trưa, các bác sĩ khác trong phòng rủ cô đi ăn cơm nhưng do cô vẫn còn bận nhiều việc cho nên đã từ chối.
“Bác sĩ Hạ, chúng tôi chuẩn bị đi ăn này. Cô có muốn đi cùng không?”
“Mọi người cứ đi ăn đi, tý nữa tôi tự gọi cơm hộp đến là được rồi”
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, ngay lúc đó, bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa. Thư Di nhanh chóng đi mở. Hoá ra là người giao hàng. Nhân viên giao hàng lấy ra một hộp cơm nói.
“Cái này có người gửi cho cô, kêu tôi chuyển đến giúp cô”
Thư Di sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt nhìn người giao hàng rồi lại nhìn khay cơm anh ta đang cầm liền hỏi.
“Anh chắc chắn là không giao nhầm chứ?”
“Bác sĩ Hạ Thư Di, khoa phụ sản bệnh viện Thư Nhã đúng không?”
Thư Di ngay lập tức gật gật đầu.
Nhân viên chuyển phát mỉm cười nói.
“Vậy là đúng rồi, chúc cô ăn cơm vui vẻ”
Thư Di nhíu mi nhìn hộp cơm trên tay, lẩm bẩm.
“Không biết là ai gửi cho mình nhỉ? Sở Trạch Hiên à? Anh ấy đâu rảnh đến mức đó đâu?!”
Thư Di thắc mắc nhưng vẫn mang hộp cơm về bàn làm việc của mình, vừa mở hộp ra liền bất ngờ thấy tờ giấy note ở đó.
“Tôi biết em mới chuyển khoa, tuy công việc rất nhiều nhưng vẫn phải giữ gìn sức khoẻ, đây là hộp cơm mà tôi đã chuẩn bị cho em, nhớ ăn hết. Kí tên: Trạch Hiên”
Giờ đây, Thư Di đã có thể khẳng định người gửi cái này chính là Sở Trạch Hiên, cô không khống chế được khoé môi liền bật cười, lòng bỗng cảm thấy thực ấm áp. Cô cũng không thể ngờ rằng anh lại chu đáo như vậy. Thư Di ngay lập tức mở điện thoại nhắn cho Sở Trạch Hiên một tin nhắn.
“Cảm ơn anh vì hộp cơm. Tôi sẽ cố gắng ăn hết”
Thư Di cũng không đợi Sở Trạch Hiên phản hồi, bởi cô biết anh cũng rất bận, hầu như thời gian chỉ ở phòng phẫu thuật là chính, cho nên vừa nhắn xong cô cũng mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Sở Trạch Hiên bên Hoa Khang cũng không rảnh là bao, vừa ăn trưa xong liền đi đến phòng phẫu thuật tiếp tục công việc, tuy là cuộc phẫu thuật diễn ra dài hơn so với dự kiến tận 4 tiếng nhưng lại cực kì thành công.
Sở Trạch Hiên đi ra khỏi phòng phẫu thuật, một bên thay áo blouse, một bên lấy điện thoại từ trong áo blouse ra. Vừa mở điện thoại ra liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Cố Ngạn còn có của Khúc Ưu Ưu.
Nhìn đến dãy số điện thoại của Khúc Ưu Ưu, Sở Trạch Hiên lúc này mới nhớ tới, buổi sáng anh có nói cô ta chờ anh ở văn phòng. Anh hơi nhíu mày, một bên trở về văn phòng, một bên gọi lại cho Cố Ngạn. Vừa mới ra khỏi thang máy cũng là lúc anh cùng Cố Ngạn nói chuyện xong.
Sở Trạch Hiên vừa đi vừa mở mục tin nhắn. Có hai tin, một tin của Khúc Ưu Ưu, một tin của Thư Di. Anh trực tiếp bỏ qua tin nhắn của Khúc Ưu Ưu, mở tin nhắn của Thư Di ra xem…
Đọc tin nhắn xong cũng là lúc anh đứng trước cửa văn phòng, khoé miệng không thể giấu được nụ cười, Sở Trạch Hiên cũng nhắn lại.
“Vậy hôm nào nhớ nấu lại cho tôi một bữa là được…”
Sở Trạch Hiên nhìn thấy tin nhắn được gửi thành công, anh liền đẩy cửa vào văn phòng. Lúc này, Khúc Ưu Ưu đã không còn ở trong văn phòng nữa, chỉ là ở trên bàn có một tờ giấy note với nội dung.
“Em có hỏi y tá, biết anh đột nhiên có cuộc phẫu thuật gấp nên em không thể đợi anh được. Khi nào anh xong thì gọi lại cho em”
Sở Trạch Hiên thuận tay vò nát tờ giấy rồi ném vào sọt rác gần đấy, trực tiếp gọi điện luôn cho Khúc Ưu Ưu. Sau một hồi chuông dài, cô ta mới bắt máy.
“Anh xong rồi sao?”
“Ừm… vừa mới từ phòng phẫu thuật trở về. Em có chuyện gì muốn nói với anh à?”
“Buổi tối anh có rảnh không? Cùng em ăn một bữa cơm, gặp mặt…”
Chưa để Khúc Ưu Ưu nói hết câu, Sở Trạch Hiên ngay lập tức từ chối.
“Buổi tối anh có việc rồi”
“Vậy ngày mai thì sao?”
Sở Trạch Hiên trầm ngâm, còn chưa kịp trả lời, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, liền thấy y tá trưởng bước vào.
“Sở thiếu, phó thị trưởng tới”
“Phó thị trưởng? Vậy ông ấy đâu?” Sở Trạch Hiên nghi hoặc.
“Tôi đã mời ông ấy vào phòng khách dùng trà rồi ạ” Y tá trưởng hơi hoảng.
Sở Trạch Hiên vừa nghe xong, cũng gật gật đầu, sau đó cũng nói vọng lại vào điện thoại.
“Bây giờ anh đang có việc, ngày mai tính sau, anh cúp máy trước”
Anh không đợi Khúc Ưu Ưu nói được câu nào, đã ngắt luôn điện thoại, rồi rời khỏi văn phòng.
Khúc Ưu Ưu lúc này đang ngồi trong phòng làm việc, nghe di động truyền đến tiếng “tút…tút…tút…”, hai mắt cô ta mở to, kinh ngạc đến mức đỏ au.
Nếu là trước kia, Sở Trạch Hiên sẽ chẳng bao giờ phớt lờ cô ta như vậy, chưa từng khi nào anh lại lạnh nhạt với cô ta như vậy cả.
Tối qua nếu nói là bởi vì cùng Thư Di ở bên nhau, vậy còn hôm nay thì sao? Nếu nói là có cuộc phẫu thuật, chẳng lẽ không thể dành vài phút gọi lại cho cô ta được hay sao? Khúc Ưu Ưu chậm rãi buông điện thoại xuống, ánh mắt hoàn toàn vì ghen ghét mà toả ra hàn khí.
Hạ Thư Di, vì cái gì mà khi còn nhỏ tôi phải làm người hầu cho cô, hiện tại tôi đã thành công mà vẫn phải vì cô chịu ảnh hưởng, vì cái gì?
Khúc Ưu Ưu vì tức giận, khớp hàm gắt gao cắn chặt vào nhau. Nhưng qua một hồi lâu, cô ta mới dần dần đem lửa giận nhịn xuống. Cô ta biết, muốn Thư Di nếm thử cảm giác này của cô ta cũng không phải ngày một ngày hai mà làm được.
Lúc sau, đột nhiên Wechat của cô ta có cuộc gọi video, là khách hàng của cô ta, Khúc Ưu Ưu lấy lại tinh thần nghe máy, cô ta đem bản thảo thiết kế trang sức hàn huyên với người ấy một hồi lâu, sau khi xác nhận lại yêu cầu của khách hàng mới ngắt máy.
Cùng lúc ấy, Khúc Ưu Ưu tiện thể dạo một vòng wechat một lượt liền nhìn thấy nick của Thư Di phát sáng, đồng tử của cô ta mở to hết cỡ.
Khúc Ưu Ưu biết sau tin nhắn “thông báo” cho Thư Di biết về tin tức cô cùng Cận Thiếu Phong lên báo ngày hôm đó, Thư Di đã thẳng tay block cô ta, nhưng có điều cô ta vẫn không xoá bạn bè với Thư Di, vẫn có thể nhìn được những bài viết hay những bài chia sẻ của cô. Khúc Ưu Ưu thế nào cũng không tin được, mấy tháng trước vẫn thấy Thư Di im hơi lặng tiếng, đến hôm nay lại ngoi lên đăng một bài đính kèm hình ảnh là một hộp cơm với caption: “Cảm ơn, tôi rất thích ❤️”.
Ha… Sở Trạch Hiên nói không có thời gian là vì anh có cuộc phẫu thuật đột xuất, không trở về văn phòng, cũng không nhắn tin, gọi điện cho cô ta một tiếng, khiến cô ta ngây ngốc đợi chờ anh… vậy mà anh lại có thời gian gửi cơm hộp cho Thư Di!?
Khúc Ưu Ưu càng nhìn hình ảnh hộp cơm, lửa giận ban nãy cô ta cố dìm xuống giờ lại bùng lên mạnh mẽ, đôi mắt trừng đến mức sắp bốc hoả. Tuy rằng caption của Thư Di không hề đề cập đến người gửi, nhưng cô ta sớm đã nhận ra, đây chính là Sở Trạch Hiên gửi cho Thư Di!
Khúc Ưu Ưu không kìm nổi sự tức giận, trực tiếp ném điện thoại văng xa 1m, đứng thẳng người lên. Bởi vì dùng lực quá mạnh mà chiếc ghế đã ngã ra và lăn vài vòng.
Đỗ San San vừa cầm đơn hàng từ cửa vào liền hỏi.
“Cậu làm sao vậy? Sao lại tức giận?”
Khúc Ưu Ưu nhìn Đỗ San San, lắc đầu.
“Không có gì”
Đỗ San San cũng không muốn hỏi nhiều, liền đưa mấy đơn hàng cho Khúc Ưu Ưu xem xét. Cô ta bình tĩnh trở lại, mặt hoàn toàn tự tin. Cô ta giờ là nhà thiết kế trang sức, ở nước ngoài sức ảnh hưởng không hề nhỏ, thậm chí còn từng hợp tác với các nhãn hàng nổi tiếng quốc tế. Cô ta sẽ từ từ nhấn chìm Hạ Thư Di xuống dưới đáy của xã hội, Sở Trạch Hiên chắc chắn phải là của cô ta…
______________
P/s: Ảo tưởng quá má 🤡
Biết vì sao không bằng chị Di khum? Vì bạn éo phải nữ chính đấy 😌