Mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang nhô lên cao. Nhiệt độ cao kéo dài khiến mặt đất cũng rạn nứt. Hoàng Trọng Nhân cầm balo đi ra ngoài thôn. Sau lưng truyền đến giọng nói giễu cợt.
“Chắc thăng nhãi này hết tiền mua rượu rồi, muốn đi ra biển bắt cá đây mà”.
“Xế trưa rồi, còn chưa đến thủy triều, đi đâu bắt cá hả, nhất định là đi tìm chỗ ngồi thiền đấy!"
“Hừm, nhìn anh ta đi, quần cũ đến mức sắp lộ cả mông, cũng không có tiền đổi cái mới, sắp nghèo chết rồi đó!”
“Đúng đó, cái loại này đến già chắc không lấy nổi vợ đâu!”
Hoàng Trọng Nhân nghe xong, quay đầu trừng mắt nhìn đám người này.
Mấy bà thím nhiều chuyện ở phía sau vội vàng ngậm miệng, nhưng trong ánh mắt vẫn là vẻ coi thường.
Hoàng Trọng Nhân quá nghèo, ngoại trừ ba căn phòng một khoảng sân ra thì không có gì cả.
Nhưng Hoàng Trọng Nhân cũng không cảm thấy khổ não, bởi vì khi còn làm lính ở Tây Tạng, anh nhận được một cuốn kỳ thư tên là “Thần Tiên quyết.
Xuất ngũ ba năm, anh không làm lụng gì cả, chỉ cách vài ba ngày đi biển đánh cá, nhặt chút hàng hải sản bán đi duy trì cuộc sống, thời gian còn lại để dành ra tu luyện cuốn “Thần Tiên quyết".
Người tặng sách cho anh là một lão thiền sư Dawah vô cùng nổi tiếng ở Tây Tạng, là cao tăng đắc đạo, ông ta nói anh thiên tướng khác thường, tuyệt đối không phải phàm phu tục tử, cho nên đã tặng cuốn kỳ thư ông ta cất giấu kỹ này cho anh.
Sau khi tặng sách cho anh, lão thiền sư Dawah liền biến mất.
Lão thiền sư Dawah luôn tìm người thích hợp tu luyện Thần Tiên quyết, truyền sách cho Hoàng Trọng Nhân, rồi đoạn trần duyên, đi ẩn cư.
Theo như cách nói của thiền sư Dawah, Thần Tiên quyết trước tiên luyện tập huyết mạch kinh lạc trên người, đả thông hai mạch nhâm đốc, tiến vào rồi có thể nằm giữ linh khí trong †ay, từng bước thăng cấp, tiền đồ không giới hạn.
Một khi đả thông huyền quan, các loại Thần Y quyết, Thần Tướng quyết, Thần Võ quyết bao hàm trong Thần Tiên quyết có thể vận dụng tự nhiên.
Chỉ cần sau này tập luyện nhiều hơn, thăng cấp theo tuần tự tăng tiến dần, cuối cùng có thể đạt được cảnh giới gì, ngay cả lão thiền sư cũng không dự đoán được.
Bởi vì Thần Tiên quyết này chỉ là cho người hữu duyên tu luyện, người không có duyên dù có thông minh cơ trí đi chăng nữa cũng khó mà đạt đến đỉnh cao.
Hoàng Trọng Nhân chẳng buồn tranh luận với đám phàm phu tục tử trong thôn, anh cầm theo balo đi ra ngoài, đến một rừng cây gần hồ nước nhỏ.
Nơi này không khí mát mẻ, gần núi sát nước, có linh khí thiên địa, thích hợp luyện công.
Lấy một cuốn sách băng da dê từ trong balo, mở ra trước mắt, đọc một hồi, sau đó ngồi thiền, nhắm mắt suy nghĩ, chìm vào cảnh đẹp.
Khí tức trong cơ thể giống như hai con rồng uốn lượn qua lại.
Ba năm rồi, Hoàng Trọng Nhân không một ngày lười biếng, không một ngày nghỉ ngơi, hôm nay vừa hay tròn ba năm.
Đột nhiên trong lòng Hoàng Trọng Nhân sáng lên, hai luồng khí tức vốn không hề tương giao lại hội tụ thành một thể, đả thông huyền quan, liên tiếp hai mạch nhâm đốc.
Một giọng nói già nua vang lên trong hư không.
“Tầng thứ nhất Thần Tiên quyết đã luyện thành, mở thuật Y Tướng, có thể hành nghề y cứu người, Thần Võ quyết có thể phòng thân, sau này vẫn cần phải chăm chỉ luyện tập”.
Hoàng Trọng Nhân mừng rỡ nhảy cẵng lên, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không một bóng người.
Chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể dư thừa, toàn thân tràn đầy năng lượng.
Lúc này trên đường mòn bên ngoài rừng cây, một người đẹp cao gầy đeo balo, tướng mạo xinh đẹp đang đi tới.
Chiếc áo sơ mi kẻ ca rô để hở, vạt áo thắt nút trước bụng, để lộ chiếc áo dây màu vàng mơ bên trong.
Một chiếc quần bò sooc denim rách rất thời trang ôm lấy cặp mông căng tròn khỏe đẹp, hai chân dài miên man không đi tất, dưới ánh nắng mặt trời hiện lên màu trắng sữa trông vô cùng gợi cảm.
Cô là cán bộ thôn xinh đẹp mới đến thôn Hồ Sơn không lâu, tên là Đinh Mai.
'Thôn Hồ Sơn là một thôn nghèo khó năm dưới một ngọn núi lớn, xung quanh toàn là núi, phía nam giáp biển khơi.
Chỉ có một con đường núi có thể đi vào, đường núi gập ghềnh nhấp nhô, giao thông cực kỳ không thuận lợi.
Dân làng chăm chỉ có thể đi biển đánh cá phụ giúp gia đình, người lười biếng thì chỉ dựa vào mấy mẫu đất phèn, quanh năm suốt tháng không ra được bao nhiêu hoa màu, vì vậy nơi này là thôn nghèo nổi tiếng toàn huyện.
Đinh Mai đến đây làm cán bộ thôn, biết rằng công việc. chắc chắn không dễ làm, nhưng cô có một trái tim bên lòng, thích thử thách, muốn vực dậy địa phương nghèo khó này.
Lúc này mới từ thị trấn quay về, đi dưới ánh nắng mặt trời, toàn thân nóng ran, cô giơ tay kéo vạt áo sơ mi, lau mồ hôi trên khuôn mặt trắng nõn.
Phía trước là hồ nước nhỏ, nước hồ trong veo, tản ra hơi nước.
Hồi Đinh Mai học ở thành phố đã từng là quán quân bơi lội trong đội tuyển trường, vừa nhìn thấy nước liên ngứa ngáy.
Nhất là loại hồ thiên nhiên này, vui chơi thỏa thích ở đây. có một loại cảm giác được trở về đúng con người thật.
Nhìn xung quanh, lúc này đang là quá trưa, con đường mòn không có một ai.
Đoán chắc dân làng không phải tụ tập dưới bóng cây trong thôn đánh bài thì cũng ở nhà ngủ trưa.
Không ai thò mặt ra ngoài trời nắng chói chang này đâu. Vì vậy Đinh Mai liền treo balo lên một cái cây nhỏ. Cởi áo sơ mi và quần sooc bò ra, đè dưới đá.
Trên người chỉ còn lại đồ lót, cô tung người nhảy xuống hồ.
Cô giống như nàng tiên cá tung tăng bơi lội trong nước, lập tức cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Vừa lặn xuống nước, bỗng nhiên thấy ngực được thả lỏng.
Đưa tay sờ lên, thôi xong, áo ngực tuột rồi.
Đây lại còn là kiểu mới lần đầu mặc lên người, mua tốn hơn một trăm tệ, cô vội vàng xoay người xuống nước tìm kiếm.
Đột nhiên hồ nước trong xuất hiện một cái bóng đen.
Ôi trời ơi, là một con mãng xà lớn.
'Thấy hông con mãng xà to băng bắp đùi mình, Đinh Mai không quan tâm đến tìm áo ngực nữa, cô xoay người bò lên bờ.
Bước chân trần lên bờ, vừa chạy được mấy bước, dưới chân đau nhói, bị một cọng cỏ đâm vào, đau đến mức ngã xuống đất.
Chỉ cảm thấy người lạnh lẽo, cô đã bị con mãng xà kia quấn lấy.
Quấn từ bắp chân lên đến eo cô.
Mặc cho Đinh Mai liên tục đánh vào vảy cứng của mãng xà, nhưng lại không hề gây tổn thương cho nó.
Định Mai không đứng nổi, cũng không chạy được, cô biết bước tiếp theo mãng xà sẽ co người, siết gấy xương mình,
cuối cùng coi mình thành món ăn.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, tuyệt vọng hét lớn: “Cứu mạng, có ai không!”
Hiện giờ ở đường mòn trống vắng không một bóng người.
Nhưng trong rừng cây lại có một Hoàng Trọng Nhân vừa đột phá huyền quan.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!