Thu phí quản lý cũng được đi, giá mua bán cũng phải nghe theo bọn họ nữa chứ, đưa thấp hơn thì không được.
Bạn tôi không muốn bán nữa mà định kéo về, thế là họ hùng hổ, không cho đi, muốn đi thì phải phạt tiền.
Như vậy chẳng phải là ức hiếp người hay sao, tôi bèn nói lý mấy câu, kết quả mấy tên đó lao đến đánh chúng tôi!”
Hoàng Trọng Nhân vừa nghe lại là anh Lỗi chợ hải sản thì bất giác tức giận: “Tên này ngang tàng quá rồi! Anh cứ giao. hàng trước cho tôi, quay về chúng ta sẽ đến gặp tên ác bá này!"
Hồ Luân läc đầu: “Không đi nữa, không đi nữa, đánh không lại bọn họ đâu, người đông lắm!”
“Có tôi đây, anh sợ gì!
Hồ Luân biết Hoàng Trọng Nhân đánh đấm giỏi, nhưng cũng không dám chắc anh có thể đánh được đám người bên kia.
Nhị Thiết Tử chống nạnh: “Có hai chúng tôi ở đây, anh sợ gì, cứ việc đi, tôi xem xem ban ngày ban mặt, ai dám ức hiếp người khác!”
Hồ Luân không biết Nhị Thiết Tử là dựa vào Hoàng Trọng. Nhân hay là anh ta có bản lĩnh thế nào, gật đầu nó: “Vậy thì đi xem xem, nếu chuyện không hay thì chúng ta cứ báo cảnh sát".
Ba người giao hải sản đến khách sạn Đế Hào.
Hoàng Trọng Nhân có chuyện trong lòng, cầm hóa đơn xong cũng không đi tìm Loan Lan ký tên, mà trực tiếp rời đi.
Hôm nay Hoàng Trọng Nhân đặc biệt giữ lại một sọt hàu là để đến chợ hải sản bán, xem có ai ức hiếp mình không.
Lúc trước, bản thân cũng từng gặp cảnh không cho bán hàng, nhưng anh cũng rất biết ơn đối phương.
Nếu không phải anh ta không cho mình bán ở chợ thì anh cũng không gặp được Loan Lan, cũng không thể giao hàng đến khách sạn Đế Hào, giá thu mua ở đó cao hơn ngoài chợ nhiều.
Xe đến trước cổng chợ hải sản, Hồ Luân lại chân chừ.
“Tiểu Nhân à, chúng ta vào trong đi, đừng để bọn họ giữ xe lại”.
Hoàng Trọng Nhân cười nói: “Tùy anh vậy, nếu không anh và Nhị Thiết Tử ở ngoài cổng đợi tôi, để tôi đi vào xem!”
Nhị Thiết Tử läc đầu: “Cậu xem thường tôi rồi, như vậy. chẳng phải còn khó chịu hơn cả mắng tôi sao, đến cổng chợ rồi còn để cậu vào một mình à, cho dù có bị đánh thì tôi cũng phải bị đánh cùng cậu chứ!”
Nhị Thiết Tử nói vậy, Hồ Luân cũng ngại ngùng nếu không vào.
Ba người dừng xe ở bên cạnh, mang theo một sọt hào đi vào.
Hồ Luân tìm một quầy hải sản quen: “Ông chủ, các anh mua hàu bao nhiêu tiền một cân, bạn tôi có một sọt đây”.
Ông chủ này biết Hồ Luân, cũng không hỏi nhiều mà nói: “Hàu của cậu cũng được đấy, lấy cậu tám đồng một cân”.
Hoàng Trọng Nhân cũng không để bụng ông ta mua giá thấp hay cao, gật đầu nói: “Được, vậy bán cho ông!”
Vừa định đem cân thì một thăng nhóc đeo băng cánh tay tiến tới, trên đó viết hai chữ “Quản lý”. “Ông Dương, làm gì đấy, thu hàng lậu à, đã hỏi ý anh Lỗi chưa?”
Chủ quầy này giật mình: “Ai da, tôi quên hỏi bọn họ đã nộp thuế chưa nữa, xin lỗi nhé, tôi quen anh tài xế thuê này nên quên hỏi mất”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!