Lần này Hoàng Trọng Nhân có hơi ngượng thật, anh có điện thoại di động, nhưng mà loa đã hỏng rồi, không có sim, chỉ có thể dùng như đồng hồ.
Hoàng Trọng Nhân cười: “Không cần đâu chị, chị cứ cho tôi danh thiếp đi, gần đây tôi đang đổi số, chờ tôi đổi xong sẽ gọi cho chị!”
“Được được”.
Trần Viên Viên vội vàng đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Trọng Nhân.
Hoàng Trọng Nhân không để ý đến tên, chỉ lướt sơ qua.
“Trần Viên Viên... Tên rất hay, thảo nào lại có hương vị của người phụ nữ cổ điển".
Nghe thấy Hoàng Trọng Nhân khen mình, tuy đã hơn ba mươi nhưng Trần Viên Viên vẫn khá ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhìn Hoàng Trọng Nhân đi ra ngoài, bóng lưng cao lớn này thực sự quá hấp dẫn.
Hoàng Trọng Nhân ra khỏi công ty dược liệu, đi về phía chiếc xe taxi đang đỗ bên kia.
Bỗng nhiên thấy một cửa hàng bán đồ nội y thì chợt nhớ tới cảnh tượng nội y Đinh Mai nổi trên hồ nước.
Anh bất giác băng qua đường, đi vào.
“Chào anh, anh mua đồ cho chị nhà hả?”
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón, Hoàng Trọng Nhân gật đầu, một người đàn ông như anh đi mua đồ nội y của con gái cũng hơi ngượng.
“Chị nhà mặc áo số mấy?”
Nhân viên theo sau Hoàng Trọng Nhân đi xem một loạt áo rồi hỏi.
“Chắc là...”
Hoàng Trọng Nhân nhìn nữ nhân viên kia, ngực của cô ta không nhỏ, một bàn tay của anh không thể ôm trọng, bèn nói: “Chắc là cỡ cô ấy, hoặc là lớn hơn một chút, nói xong bèn giơ tay làm mẫu”.
Nữ nhân viên cười, nói: “Anh có lòng thật đấy, em hiểu ý anh rồi”.
Nhân viên tìm một vài mẫu theo cỡ € rồi hỏi: “Anh xem anh thích mẫu nào nhất?”
“Cái nào chất lượng nhất thì lấy cái đó!”
Cuối cùng, Hoàng Trọng Nhân dùng một trăm tám mươi đồng mua hai mẫu, hai màu mới nhất, gói ồi mang đi.
Hôm nay Hoàng Trọng Nhân lời được một ngàn sáu trăm đồng, đối với thôn Hồ Sơn nghèo khó mà nói, là một nguồn thu trên trời.
Ngoài những lúc vào thu bán lương thực, mướn xe trâu xe bò đi bán thì người trong thôn mới có cơ hội nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong một ngày.
Anh trực tiếp đến chợ nông sản xem thịt bò.
Trước kia ẩn nấp ở biên giới anh thích nhất là ăn thịt bò kho tàu.
Nhưng mấy năm nay quá nghèo khó, lần cuối cùng ăn thịt là khi nào anh cũng đã quên.
Hỏi ông chủ: “Anh này, bắp bò này bán thế nào đấy?”
Ông chủ liếc mắt nhìn Hoàng Trọng Nhân: “Thịt bò sống rẻ lắm, ba mươi ba một cân, thịt khô thì hơi đắt, ba mươi sáu!”
“Cho tôi năm cân bắp bò!”
Năm cân một trăm tám mươi đồng, tên trông bần hèn này lại là người có tiền như thế ư?
Nhìn Hoàng Trọng Nhân mặc cái áo thun rách thấy cả lỗ thế kia, ông chủ cảm thấy anh giống mấy người nhặt ve chai hơn.
Nhất là sau lưng anh còn đeo cái giỏ trúc nhỏ, người như vậy từ lúc ông ta bán thịt tới này, chưa có người nào mua thịt bò.
Có lẽ Hoàng Trọng Nhân nhận ra ông chủ đang do dự, bèn trực tiếp lấy ra một xấp tiền, rút hai tờ giá trị nhất ném lên bàn thịt.
“Anh lấy thêm cho tôi ít xương bò, tôi về hầm canh uống”. “Có ngay!”
Hai mắt ông chủ sáng bừng lên, xem ra ông ta mắt mù rồi, tuy thằng nhóc này không có tiền, nhưng lại là một tên háu ăn!
Năm cân thịt bò, một cây xương ống to ném vào giỏ cá.
Hoàng Trọng Nhân lại bỏ thêm một trăm đồng mua tảng sườn heo.
Người trong thôn không nỡ ăn con heo chính mình nuôi, chờ đến đầu năm mới mang đi bán, đổi lấy mấy nguyên liệu bình thường, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy ai ăn được thịt.
Suy nghĩ tới Đinh Mai người ta là con gái thành phố, đến nông thôn làm việc cũng không dễ dàng gì, bèn ghé sang cửa hàng mỹ phẩm mua thêm chút xịt chống năng, sữa tắm, son môi, dưỡng tay này kia.
Lúc tính tiền bà chủ bảo là hơn bốn trăm, khiến Hoàng Trọng Nhân hoảng hốt.
Thì ra đồ trang điểm đắt đỏ đến thế hả? So với rượu trẳng anh uống thì đắt hơn nhiều. Bà chủ thấy anh giật mình lại cười nhạo anh còn chẳng mua hàng đắt tiền, nếu là hàng đắt tiền thì số tiền trong túi anh chẳng mua được mấy.
Hoàng Trọng Nhân thầm mắng con mẹ nó, nghĩ chờ tới lúc ông đây có tiền thì sẽ bao hết cái tiệm này của bà, bao luôn cả bà, chơi với bà hẳn mấy đêm liền, bà cũng chẳng dám trừng mắt với ông!
Nhìn sáu trăm đồng còn lại của mình, anh mua thêm một thùng rượu trắng, đi làm sim điện thoại xong thì cũng chỉ còn lại năm trăm, cảm thấy số tiền này đúng là không đủ tiêu.
Nắm trong tay là tiền, nhưng tiêu rồi thì chẳng còn nữa!
Lại mua thêm một thùng rượu nữa, xách trong tay bắt xe đi về.
Đi bộ trên đường núi không nóng như buổi sáng, về đến nhà đã là hơn bốn giờ chiều.
Vào thôn, gặp được hàng xóm Vương đầu trọc, thấy Hoàng Trọng Nhân cầm thịt rồi lại xách rượu, thì bèn hỏi: “Gì đấy Trọng Nhân, phát tài đấy hả?”
“Cái đó thì không, đi biển đánh bắt hải sản bán được chút tiền, cải thiện bữa ăn một chút thôi”.
Vương đầu trọc nghẹn một ngụm nước miếng: “Nếu mà không có ai uống với cậu, thì tối nay tôi vẫn chưa có gì ăn đấy. Nhiều thịt như vậy cậu cũng ăn không hết”.
“Cảm ơn, tôi không ăn hết thì tôi cất trữ lại, trưởng thôn Đinh cũng ở ngay đối diện tôi, chúng tôi ăn cùng nhau đây này”.
Hoàng Trọng Nhân về nhà, Vương đầu trọc thấy mình không chiếm được món hời gì bèn quay đầu lại nói với mấy người trong thôn đang đứng dưới bóng cây: “Thăng nhóc này đi biển đánh bắt hải sản thì kiếm được bao nhiêu tiền, lại háu ăn như vậy, thảo nào nghèo!”
Bình thường thôn dân ra biển đánh bảt hải sản, nhặt được mấy cái vỏ trai gì đó, đi lên chợ một chuyến còn bị người ta khi dễ, bán chẳng được bao nhiêu tiền.
May mắn thì có thể đổi được một trăm, tám chục gì đó, có khi còn bị bọn gian manh gạt mất cá, đi mòn hết chân cũng không kiếm được bao tiền nên chẳng ai muốn làm nữa.
Nên Hoàng Trọng Nhân nói mình đi đánh bắt hải sản kiếm tiền, tất cả mọi người không tin cho lắm.
Nhưng thôn trưởng Đinh có thể vào nhà anh cũng khiến rất nhiều người hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!