Đinh Mai phải về thôn, Hoàng Trọng Nhân vừa hay hôm nay đột phá huyền quan, cũng không muốn luyện nữa, nên cùng nhau quay về.
Định Mai hỏi anh: “Anh có biết trong thôn có nhà nào cho. thuê phòng không?”
Hóa ra Đinh Mai ở trong hai gian phòng của ủy ban thôn, nhưng hai gian đó đã lâu không được sửa sang nên không an toàn.
Đêm hôm trước trời nổi gió, tường phòng phía đông bị đổ một mảng, may mà Đinh Mai ở phòng phía tây, nếu không thì đã bị đập trúng.
Cô không dám tiếp tục ở nơi đó nữa, vì vậy đã đến thị trấn xin kinh phí sửa chữa ủy ban thôn.
Nhưng trong thị trấn cũng không quản nổi, không có tiền vốn, bảo Đinh Mai quay về thôn gom góp tiền vốn thi công.
Định Mai chỉ đành quay về tự mình giải quyết.
Gom góp vốn cần có thời gian, sửa chữa cũng cần có thời gian, bản thân không có chỗ ở, chỉ đành tạm thời thuê nhà ở trong thôn.
Định Mai vừa đến, cũng không quen hết được người làng.
Cảm thấy mặc dù Hoàng Trọng Nhân có hơi thô lỗ, nhưng lại trượng nghĩa cứu mình, hơn nữa cũng không nhân lúc người ta gặp nguy hiểm mà lợi dụng, chắc hẳn là người tốt, chỉ bằng cứ hỏi anh nhà nào có thể ở được.
Hoàng Trọng Nhân nghe vậy bật cười: “Nhà tôi có phòng, ba phòng cơ, tôi ở phòng phía tây, phòng phía đông cho cô ở được chứ?”
Nghe Hoàng Trọng Nhân nói nhà anh, Đinh Mai do dự một chút
Cảm thấy anh là đàn ông, ở nhà anh hình như không được tiện cho lắm.
Nhưng nếu như ở đối diện với Hoàng Trọng Nhân, mình lại có cảm giác an toàn, cuối cùng cô vẫn đồng ý đi đến nhà Hoàng Trọng Nhân xem rồi tính tiếp.
Định Mai xem qua nhà Hoàng Trọng Nhân, mặc dù cũ, nhưng khá ngăn nắp.
Cảm thấy cũng được, khi vừa tốt nghiệp đại học ở thành phố, cô cũng từng thuê nhà chung với một người khác.
Đó cũng là một nam sinh, căn nhà hai phòng ngủ một khách, mỗi người một phòng, hơn nửa năm sống rất yên ổn.
Vì vậy Đinh Mai liền làm ba điều quy ước với Hoàng Trọng Nhân.
Thứ nhất, mỗi tháng nộp cho Hoàng Trọng Nhân một trăm tệ tiền thuê nhà, nhất định phải cần.
Thứ hai, hai người có thể cùng nhau góp tiền ăn, ai rảnh thì nấu cơm, không được phép lười biếng.
Thứ ba, không có việc gì thì không được tự ý vào phòng. của Đinh Mai, cũng không được phép trèo lên cửa sổ nhìn lén.
Buổi chiều hai người cùng nhau dọn dẹp, sau đó Hoàng Trọng Nhân nấu chút mỳ ăn liền.
Buổi tối hai người ăn mỳ, ăn xong lại cùng nhau chuyển đồ của Hoàng Trọng Nhân sang phòng phía tây, chăn nệm từ ký túc xá ủy ban thôn cũng mang qua.
Buổi tối, Đinh Mai năm ở đó không ngủ được.
Nghĩ đến dáng vẻ ban ngày của Hoàng Trọng Nhân.
Chàng trai này mặc dù không làm gì mình, nhưng đôi mắt anh phát sáng giống như dã thú.
Luôn cố ý hoặc vô tình nhìn chăm chäm vào các đặc điểm nữ tính trên người mình.
Nhưng nghĩ một chút, anh nhìn cũng chẳng làm sao, dù gì đối phương cũng tính là trai đẹp.
Mày kiếm mắt sáng, vóc dáng to lớn, hình tượng tiêu chuẩn của một đấng nam nhi.
Người thẳng tắp như bút, khả năng có liên quan đến làm lính rèn luyện trong nhiều năm.
Người đã từng đi lính cũng không thể là người xấu!
Mọi người đều nói gặp nạn thì cứ tìm anh quân nhân. Đối diện có một quân nhân giải ngũ, hẳn phải cảm thấy vui mừng mới phải!
Hoàng Trọng Nhân có thể đứng ra cứu mình khi bị con mãng xà quấn lấy, lại không nhân cơ hội làm gì mình, điều này
chứng tỏ nhân phẩm người này khá ổn.
Mình là người thành phố thì sao, xem thường người nhà quê?
Đinh Mai vốn không muốn nghĩ đến Hoàng Trọng Nhân nữa, định ngủ sớm một chút, sáng mai còn dậy sớm.
Lúc này lại nghe thấy tiếng nước chảy 'rào rào trong sân.
Cô bò dậy vén rèm cửa nhìn ra, không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh.
Hoàng Trọng Nhân cởi trân, đang tắm rửa ở giàn giếng trong sân.
Bắp thịt đen bóng dính đầy giọt nước, dưới ánh trăng như phát ra ánh sáng.
Vô tình Hoàng Trọng Nhân quay đầu thì nhìn thấy Đinh Mai năm bò trên cửa sổ, anh toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng như vỏ sò.
Định Mai bị dọa sợ, vội vàng thả rèm xuống, năm trên giường đất.
Giọng nói Hoàng Trọng Nhân ở trong sân vang lên:
“Không sao, cô có thể nhìn tôi mà, trong ba điều quy ước không nói cô không thể nhìn trộm tôi tắm!”
Nhóc con thối tha, dám đùa giỡn cô đây, về sau nhất định sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi, không thì trưởng thôn tôi không xứng làm cán bột
Hoàng Trọng Nhân tắm rửa cho bớt mồ hôi trên người, quay về phòng phía tây đi ngủ.
Sáng hôm sau, mặt trời mọc phía đông, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nhà.
Hoàng Trọng Nhân dậy ngồi thiền, tiếp tục tập luyện Thần Tiên quyết.
Lúc này thứ cần luyện tập chính là luồng khí lưu kia, khí lưu càng mạnh mẽ, vậy thì các loại kiến thức mình vận dụng được đều muốn gì được nấy.
Luyện khí một hồi, đầu óc minh mãn tâm trạng vui vẻ.
Ra ngoài duỗi người, tận hưởng chút ánh sáng mặt trời.
Nhìn ruộng dưa leo trong sân đã héo rũ vì hạn hán.
Nhiều ngày rồi không mưa, mặt đất đều khô hạn đến rạn nứt.
Trên giàn giếng có người đang lắc ròng rọc kéo nước, tiếng 'kẽo kẹt' vang lên.
Quay đầu nhìn lại, thấy Đinh Mai đang múc nước.
Người đong đưa theo ròng rọc kéo nước, khiến Hoàng Trọng Nhân không khỏi nuốt nước miếng.
Chẳng trách mọi người ở sau lưng gọi cô gái này là em gái ngực to, con mẹ nó quả đúng hàng khủng!
Cô mặc một chiếc áo phông rộng có họa tiết hoạt hình và một chiếc quần thể thao mỏng năm phân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bức rứt đến đỏ bừng, cố găng quay. thùng nước từ trong giếng lên.
Định Mai vốn muốn mặc nhiều quần áo hơn một chút, nhưng với thời tiết hơn ba mươi độ này, quả thật là chịu không nổi.
Lúc này từ trực giác của một người phụ nữ, cô ngẩng đầu lên.
Quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực của Hoàng Trọng Nhân.
Cô vội vàng thẳng lưng, lấy tay che ngực:
“Nhóc con thối tha, dậy rồi còn không mau qua đây giúp đỡ. Anh xem, rau trong vườn đều thiếu nước, anh cũng không chịu tưới”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!