Hoàng Trọng Nhân và Nhị Thiết Tử về nhà, trong sân chất đầy chậu lớn chậu nhỏ, đều là của dân làng nhặt về.
Đỉnh Mai đang cùng mọi người bận bịu cân rồi ghi sổ sách.
Hoàng Trọng Nhân nhìn đống hải sản ngổn ngang hỗn loạn, lòng nghĩ cất giữ như vậy không phải cách, nếu có ao lớn thì tốt.
Nhìn vào sân, bây giờ đào ao cũng không kịp, vì vậy nói với dân làng: “Mọi người nghe này, ngày mai chúng tôi mới đi, đổi lại gần đến lúc đi hãng mang qua, nếu không thì nhiều như vậy, tôi không có cách nào bảo quản được, mọi người tự giữ của mình đi”.
Định Mai nghe cũng thấy có lý, nếu có quá nhiều hàng hóa, sẽ tốn rất nhiều công sức để quản lý chúng.
Hơn nữa đêm nay nếu hải sản chết, tổn thất sẽ phải tính lên đầu Hoàng Trọng Nhân.
Dân làng tự bảo quản, nếu chết rồi bọn họ cũng không có tổn thất gì, chỉ phải bỏ ra chút công sức lao động mà thôi, nhưng Hoàng Trọng Nhân người ta lại phải bỏ ra tiền mặt để trả tiền.
Nghĩ tới đây, không khỏi nhìn Hoàng Trọng Nhân, trong lòng nghĩ tên nhãi này cũng đâu có tệ, đầu óc tích cực.
Hoàng Trọng Nhân chỉ mang hải sản mình và Nhị Thiết 'Tử nhặt được vào nhà.
Của người khác thì bảo họ cầm về, chờ sáng mai mang lên thuyền cân lại lần nữa.
Mặc dù dân làng có hơi nóng lòng muốn bán, nhưng Hoàng Trọng Nhân nói chuyện cũng có đạo lý.
Mình bảo quản đồ của mình cũng dễ, nhiều như vậy bảo. một mình người ta phân loại, quả thật vô cùng tốn sức.
Dân làng dần tản đi, Nhị Thiết Tử kiên quyết muốn kéo Hoàng Trọng Nhân đến nhà anh ta uống rượu.
Hai người đã lâu không gặp, Hoàng Trọng Nhân cũng muốn uống một chút với anh ta.
Gọi Đinh Mai cùng đi, nhưng Đinh Mai không quen Nhị Thiết Tử, vậy nên từ chối nói mình ăn rồi, không đi theo.
Hoàng Trọng Nhân và Nhị Thiết Tử đến nhà anh ta, Điền Miêu đã nấu xong mấy món ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!