“Tôi nói này chị gái, không phải cô đang hẹn hò với đại ca Tất Hạ này sao, sao lại nhìn trúng người khác rồi, nhưng mà cũng đúng, anh trai Tất Hạ này là người làm công, trong nhà hẳn là không có mấy chiếc xe BMWs gì đó, cô nghĩ người kháo như thế cũng là chuyện hợp tình lý có thể tha thứ!”
Nhạc Tĩnh là một người phụ nữ đanh đá, căn bản không coi trọng Hoàng Trọng Nhân.
Nếu Hoàng Trọng Nhân nói chuyện hẳn hoi, cô ta còn có thể nể mặt Đinh Mai mà tán gẫu đôi câu với anh.
Nhưng Hoàng Trọng Nhân châm chọc mình như vậy, cô ta liền tức giận.
Trực tiếp nói: “Tôi giới thiệu đối tượng cho Đinh Mai đấy, tôi và Tất Hạ đây này, khỏi phải nói ai cũng thấy là sống tốt cỡ nào”.
Đinh Mai vội nói: “Tớ và Trọng Nhân rất tốt, không cần cậu nhọc tâm”.
Hoàng Trọng Nhân thấy đã nói đến mức độ này rồi, dút khoát cũng không cần giữ mặt mũi nữa.
Anh kéo Định Mai ra, tự đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tĩnh.
“Vừa rồi tôi còn chưa để ý chị gái này ăn nói cũng khá lắm, nào, hai chúng ta nói chuyện một chút”
“Anh muốn nói gì? Có gì đáng để nói với anh chứ?”
Nhạc Tĩnh bày ra vẻ mặt xem thường.
Hoàng Trọng Nhân cười ha ha nói: “Gô tên Tiểu Tĩnh đúng không, con người của cô không hề yên tĩnh một chứt nào, cộng thêm họ của cô, tên của cô còn khó. nghe hơn cả chửi đổng”.
Nhạc Tĩnh ghét nhất là người khác lấy tên cô ra nói đùa, vừa nghe liền phát hỏa, thật là muốn chửi đống.
Nhưng Hoàng Trọng Nhân lại nói tiếp.
“Trong tướng số học, đồng âm không tốt, cũng thuộc điều kiêng kị trong đặt tên.
Máu thuộc loại ô uế, cô đặt tên giống vật ô uế, chứng tỏ con người cô sẽ xui xẻo.[1]
[T] Nhạc Tĩnh, ###/yuejing/ đồng âm với EJZ#/ yuejing/: kinh nguyệt
Cho nên ăn chay niệm Phật có lẽ còn có thể cải thiện, nếu nói năng không kiêng ky, hại người ích ta, sự xui xẻo của cô sẽ càng ngày càng nhiều!”
“Anh dám trù ẻo tôi!”
Nhạc Tĩnh tức giận không thôi, đứng phắt dậy, đứng vội quá nên va vào bàn, một bát canh nóng đổ xuống.
Nó vừa lúc đổ xuống đùi cô ta, sau đó nước canh thuận theo chân chảy xuống giày.
Nóng khiến Nhạc Tĩnh không thể lo cãi nhau, hết nhún lại nhảy cúi xuống cởi giày.
Hoàng Trọng Nhân lắc đầu thở dài
“Nói đến chuyện xui xẻo, cô xem, có phải đến ngày rồi không”.
Tất Hạ ở bên cạnh vội vàng cầm ly nước đổ xuống giày của Nhạc Tĩnh, Nhạc Tĩnh lúc này mới dừng lại
Cô ta ngồi vào một bên, cẩn thận kiểm tra vết phỏng. của mình.
Tất Hạ chỉ vào mũi Hoàng Trọng Nhân tức giận.
Anh ta quát: “Con người anh có biết nói chuyện không thế, không nói năng đàng hoàng được thì câm miệng lại! Nếu không phải tôi có lễ độ, hôm nay đã đánh anh rồi"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!