Nghe thấy Hoàng Trọng Nhân hỏi thắm chuyện nhà mình, Đinh Mai cắn môi, do dự chốc lát nhưng vẫn nói.
“Chính là vì bị nhà ép cưới!”
“Thời đại nào rồi mà còn ép cưới? Nhưng có người ép. cưới cũng là hạnh phúc rồi, chứ trẻ mồ côi như tôi, có cưới hay không căn bản chẳng ai lo cả!”
Đang nói, Đinh Mai đột nhiên kéo Hoàng Trọng Nhân đi vào con ngõ bên cạnh.
Hoàng Trọng Nhân thấy vẻ mặt căng thẳng của cô thì biết chắc chẳn cô đã thấy người không muốn gặp, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, cười chọc.
“Chị Mai à, chị muốn làm gì? Nếu chị làm gì vô lễ với tôi là tôi la lên đó nhai”
Đinh Mai nhéo anh: “Đừng có tưởng bở, tôi sẽ vô lễ với anh sao? Đi mau, đụng phải người tôi không muốn gặp, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, tôi vì anh ta mà giận dỗi với gia đình đấy!”
Hoàng Trọng Nhân nhìn theo tầm mắt Đinh Mai, một chiếc xe Porsche đang dừng trước cửa khách sạn Đế Hào.
Từ bên trong, một người trẻ tuổi cao gầy bước xuống, bên ghế phó lái lại là một mỹ nữ trang điểm xinh đẹp đang vội chạy vài bước đi theo cậu công tử nhà giàu cao gầy kia, cô ta khoác tay anh ta, đi vào trong khách sạn Đế Hào.
Lúc này, hai mắt Hoàng Trọng Nhân bốc lửa, quay người lại, máu như muốn đông lại trong cơ thể.
“Anh sao vậy, anh biết Âu Dương Kiến sao?”
“Không phải chỉ là thái tử gia tập đoàn Đỉnh Thịnh thôi saol"
Đinh Mai quan sát Hoàng Trọng Nhân, không ngờ người đàn ông nhà quê này cũng khá hiểu biết, còn biết cả Âu Dương Kiến.
Mà cô trở mặt với gia đình chính là vì trong nhà ép cưới, muốn cô phải gả cho tên công tử đào hoa này.
Thấy hai mắt Hoàng Trọng Nhân như bốc lửa, cô bất giác lại hỏi: “Anh sao thế, có thù với Âu Dương Kiến à?"
“Thù đâu ra, chỉ là tôi thấy tên công tử đào hoa này cả ngày chẳng làm gì mà vẫn có tiền nên tức thôi”.
“Người ta không phải là tốt số sao, có người bố giàu có. mà, nhưng tôi cũng ghét loại người này”.
Hoàng Trọng Nhân gật đầu: “Ừ, cho nên chúng ta vẫn phải dựa vào nỗ lực của bản thân để thay đổi cuộc sống, đi cho vững vàng để con trai tôi làm công tử đào hoa, hưởng thụ cuộc sống!”
Đỉnh Mai cười nói: “Anh nói chuyện cũng thật là, mảng người mà cũng có văn hóa ghê!”
Hoàng Trọng Nhân nhìn Đinh Mai nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng bỗng sáng sủa hẳn, chút không vui vừa nãy bỗng chốc đã tan biến toàn bộ.
Vừa nấy là vì anh nhìn thấy người đâm mình bị thương, mà mỹ nữ trước mắt còn hơn ả ta gấp trăm lần.
Ánh mắt Hoàng Trọng Nhân lóe lên chút không vui, sau đó lại không ai nhìn thấu được vui buồn gì trên mặt anh nữa.
Anh nói với Định Mai: “Chị Mai, đi thôi, chúng ta đi mua ít đồ, sau đó lại về nhà”.
Tiền Loan Lan thanh toán cho anh tổng cộng hơn chín ngàn, Hoàng Trọng Nhân có thể kiếm được hơn hai ngàn.
Đinh Mai cảm thấy thu nhập của Hoàng Trọng Nhân không ít, một tháng kiếm được hai ngàn cũng là ổn định rồi, một ngày hai ngàn gần như là con số không thể tin nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!