Phải biết răng khách sạn Đế Hào này là một trong những khách sạn cao cấp của thành phố Nguyên Tung, đang được xét cấp năm sao.
Cho nên lấy hàng không sợ đắt, chỉ sợ chất lượng không tốt.
Cho dù là một quả cà chua, cũng phải lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối không cho phép hàng xấu.
Nhìn hàu và cua xanh của Hoàng Trọng Nhân, chăc chắn là tốt hơn rất nhiều cho với hàng của nhà cung cấp hiện tại, cho nên Loan Lan đã có ý hợp tác lâu dài.
Trong đó cũng ẩn chứa sự tán thưởng với con người Hoàng Trọng Nhân.
Vừa nãy cứu mình cũng không cần báo đáp, đã khiến Loan Lan cảm thấy Hoàng Trọng Nhân khác với những người khác, cảm thấy hợp tác với người như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gian lận.
Loan Lan hỏi một câu: “Nếu tôi đặt hàng, mỗi ngày anh có thể đưa bao nhiêu?”
“Quá nhiều thì không dám nói, hơn nữa đường núi chúng tôi không dễ đi, một lần cũng không thể vác quá nhiều. Nếu cứ cách hai ba ngày tôi đến một lần, mỗi lần ít nhất có thể vác đến máy chục cân!”
“Vác đến? Nhà anh ở đâu?”
Loan Lan nghe mà khó hiểu, chưa từng nghe nói có nhà cung cấp nào mà để nhân viên vác hàng tới!
“Nhà tôi ở thôn Hồ Sơn, dưới núi Đại Hoàn”.
“Núi Đại Hoàn? Bên đó còn chưa thông đường, tôi biết nơi nghèo đói đó!”
Nói xong cảm thấy hơi thất lễ, bèn cười nói: “Được, vậy số hàng hôm nay anh mang đến hậu cần cân trước đi”.
Rồi nói với tất cả nhân viên lễ tân bắt cua chạy về quy án: “Các cô mang giúp anh ta, đưa đến nhà bếp phía sau, để bộ phận hậu cần cân trước, sau đó viết phiếu đưa đến phòng tài vụ lấy tiền!”
Nhân viên lễ tân thầm mắng trong lòng, hôm nay coi như xui xẻo, thà rằng vừa nấy cho anh ta đi qua sảnh đến nhà bếp. còn hơn, hại mình cũng đầy mùi tanh!
'Tổng giám đốc đã ra lệnh, không ai dám trái lời, nhân viên lễ tân vội vàng cùng nhân viên phục vụ bê sọt cá, dẫn Hoàng. Trọng Nhân đi đến nhà bếp.
Mang đến nhà bếp cân, cua xanh năm mươi cân, bảy trăm năm mươi đồng.
Hàu được hai mươi tám cân, bốn trăm hai mươi đồng.
Còn lại vài con trai con ốc không đáng bao nhiêu tiền, cùng đặt lên cân, lấy giá mười đồng một cân, tổng cộng hai trăm hai ba mươi đồng.
Bộ phận hậu cần lập một tờ phiếu, vừa hay một ngàn bốn trăm đồng.
Bếp trưởng của nhà bếp ký tên, sau đó bảo anh cầm lên tầng.
Lên tầng mười hai tìm chủ nhiệm tài vụ ký tên, rồi đến phòng chỗ nhân viên kế toán lĩnh tiền.
Lần đầu tiên Hoàng Trọng Lâu bán cho khách sạn, không ngờ nhận tiền mà cũng rắc rối như vậy.
Nhưng lần này bán được nhiều tiền nhất, trong lòng rất vui.
Cộng thêm hai trăm đồng bán hải sâm trước đó, có thể nói hôm nay thu nhập được rất nhiều.
Nữ trưởng thôn một tháng mới được hai ngàn, hôm nay cộng với ngày lao động hôm qua, coi như hai ngày, mình đã có một ngàn sáu trăm đồng.
Trước đây vác được ít, ở chợ cũng không bán được mấy, mình lại thích cân đúng cho người ta, cho nên mỗi lần về cũng chỉ mấy trăm đồng.
Dưới sự chỉ dẫn của bác gái rửa rau nhà bếp, anh tìm được thang máy đi lên trên tầng.
Vui vẻ vào thang máy.
Không ngờ vừa vào thang máy lại gặp phải cô gái mặc áo hở rốn gặp trên xe trước đó.
Còn có mấy người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh lịch sự cũng ở trong thang máy, trong số này có nhân viên quản lý của tầng trên, cũng có khách thuê phòng khách sạn.
Hoàng Trọng Nhận vừa đi vào, cô gái mặc áo hở rốn lập tức bịt mũi.
“Sao tôi xui xẻo như vậy, lại gặp phải anh, người đầy mùi cá tanh!”
Hoàng Trọng Nhân nhìn cô ta một cái: “Ừm, nhìn ra cô xui xẻo rồi”.
Sau đó anh đứng bên cạnh cô ta, loại phụ nữ không tôn trọng người khác, có xinh đẹp thì cũng không đáng được người khác tôn trọng.
Lên đến tầng mười hai, cô gái mặc áo hở rốn đẩy Hoàng Trọng Nhân ra rồi xông ra khỏi thang máy, cứ như thêm một lúc nữa thì có thể hun chết cô ta vậy.
Hoàng Trọng Nhân ra khỏi thang máy, nhìn thấy tầng này có mấy chục căn phòng, hơi ngẩn người.
Anh dọc theo hành làng tìm từng tấm biển trên cửa, cuối cùng nhìn thấy tấm biển cửa bộ phận tài vụ.
Mở cửa ra, một người đàn ông mập đeo kính ngồi sau chiếc bàn đối diện ngay cửa ra vào.
Lúc này, cô gái mặc áo hở rốn đang nói chuyện với anh ta.
“Chủ nhiệm Lỗ, anh không biết đâu, sáng nay em từ quê lên, trên xe gặp phải một tên bán cá, vừa nãy lại gặp trong. thang máy, sắp hun chết em rồi, từ nhỏ em đã ghét nhất mùi
này”.
Chủ nhiệm Lỗ béo mập đó nhìn chằm chằm cái rốn của cô ta, không tập trung nói: “Ha ha, Mễ Na à, em về nhà gầy đi rồi đó, lại đây, để anh Hoàng sờ thử có phải mông mất ít thịt rồi không!”
“Đáng ghét, cửa còn đang mở đó!”
Mễ Na mặc áo hở rốn ngúng nguẩy, quay đầu đóng cửa, thì phát hiện Hoàng Trọng Nhận đứng ở cửa, lập tức phát hỏa.
“Nhóc con, anh theo dõi tôi phải không?” “Tôi đến kết toán”.
“Kết toán cái gì mà kết toán?”
“Tôi đưa hàu và...”
Còn chưa đợi Hoàng Trọng Nhân nói hết, cạch' một tiếng, Mễ Na đóng sầm cửa lại.
Hoàng Trọng Nhân nổi giận, đâu có ai coi thường người khác vậy chứ.
Anh đưa tay định gõ cửa, nhưng nghe thấy tiếng động bên trong hơi sai sai.
Sao lại “bộp bộp bộp”, hình như đang hôn nhau.
'Tên mập đó và cô em mặc áo hở rốn trông cũng chênh lệch nhau khá nhiều tuổi, mà thân thiết như vậy hả?
Hoàng Trọng Nhân nhìn năm cửa một cái, khi còn làm binh đặc chủng, anh từng học phá khóa, loại khóa này, vài phút là mình mở được.
Anh tìm một sợi sắt nhỏ trong sọt cá, cắm vào mắt khóa.
Rồi gấp đôi phiếu thanh toán, nhét vào khe cửa trượt xuống một cái, khóa cửa được mở ra.
Anh âm thầm đẩy ra một khe hở, nhìn thấy hai người trong phòng đang ôm nhau, hôn nhau đến long lanh nước miếng trên mặt.
“Mễ Na, em gầy thật rồi... ngực còn nhỏ hơn cả chị dâu eml"
“Ôi a, đáng ghét, anh bóp người ta đau quá...”
Đôi cẩu nam nữ này, lại còn tình yêu công sở hả!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!