Hoàng Trọng Nhân ở phòng kế toán cất mấy chục ngàn tệ vào trong túi rồi đến trước cửa phòng Loan Lan.
Mình thật sự muốn vào sao?
Chưa qua giai đoạn cấm ky, đi vào cũng không thể làm được gì.
Đến lúc đó, lỡ đâu người phụ nữ này nghĩ là mình bất lực?
Đang lúc do dự thì điện thoại vang lên, là ông chủ “Truyền thuyết biển lớn” nhắn Wechat cho anh.
Lần trước anh hỏi anh ta có thể nhập thêm đồ lặn không nên anh ta đã nhập đồ lặn vào rồi.
Sáng nay, trước khi đi, anh đã chốt số lượng, có mười hai thôn dân muốn đồ lặn để xuống nước bắt hải sản. Hai người trong đó không có tiền nên thiếu trước, Hoàng
Trọng Nhân cũng đồng ý.
Dù sao ban đầu anh cũng không có tiền, tất cả đều là thiếu trước trả sau, mọi người ai cũng tốt bụng cho anh ghi nợ.
Người phải biết trả ơn, bà con đồng hương giúp mình kiếm tiền, vậy mình cũng phải đối xử với mọi người tốt một chút.
Hoàng Trọng Nhân quay người rời đi, lúc này cánh cửa sau lưng lại mở ra.
“Hoàng Trọng Nhân, sao cậu lại đi, không vào à?”
Vốn dĩ Loan Lan đã cảm giác được là trước cửa có người nên đến mở cửa.
Hoàng Trọng Nhân giơ điện thoại: “Có chút chuyện, tôi đi trước, hôm khác nói chuyện với cô!”
Loan Lan tức giận suýt ném giày cao gót chết anh rồi.
“Cậu, cái tên nhãi ranh! Cậu dám cho tôi leo cây, chẳng lế bà đây không quyến rũ được cậu sao?”
Hoàng Trọng Nhân lại gấp gáp đến tiệm dụng cụ bên bờ biển - “Truyền thuyết biển lớn”.
Ông chủ Vương Đại Vĩ đã chuẩn bị mười hai bộ đồ lặn xong xuôi, đặt ngay trước cửa.
“Cậu em, lần này tôi tính thêm phí vận chuyển, cậu thêm cho tôi năm mươi một bộ là được!”
Hoàng Trọng Nhân xua tay: “Vậy không được! Thứ nhất, lần này không phải tôi dùng cho mình, mà là giúp người khác, tôi một tay nằm hai nhà, không thể làm hại người cùng quê, cũng không thể khiến anh chịu thiệt vậy được.
Thứ hai, tôi không thể chỉ đến một lần này, tôi dựa vào biển, sống ăn từ biển, sau này cần dùng đồ nhiều, sao có thể cứ để anh mất tiền vậy được!
Tôi cũng không thể trả anh quá nhiều, một bộ thêm một trăm, một ngàn một trăm một bội”
Vương Đại Vĩ thấy Hoàng Trọng Nhân thật lòng thật ý thì lại nói với hai mươi bộ này, bản thân kiếm một ngàn hai, không ít cũng không nhiều, cỡ nào anh ta cũng gật đầu đồng ý.
Hoàng Trọng Nhân quay về bờ biển thôn Hồ Sơn, đi thẳng đến Ổ Cốc.
Nơi này có mấy chục người đang đánh bắt trên biển.
Lúc này thủy triều vừa rút, một lượng lớn hào còn vướng lại trong cát bên bờ.
Thuyền Hoàng Trọng Nhân vừa đến, Nhị Thiết Tử đã tiến lên đón.
“Tiểu Nhân, hôm nay chúng tôi đều đi tới từ con đường bí mật, chúng tôi đã đào đường rồi. Chỉ đợi sáng ngày mai, thợ rèn Lưu hàn thêm hai cái hàng rào sắt là được”.
Hoàng Trọng Nhân gật đầu, lấy đồ lặn từ trên thuyền.
“Ai đặt đồ lặn thì qua nhận nào!”
Những người đã đặt vội chạy qua. Đưa tiền hay chưa đưa tiền thì tất cả đều cầm lấy đồ lặn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!