Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Lúc cả hai ra khỏi cửa hàng quần áo đã là một giờ chiều.

Thẩm Ám đưa cô trở lại phòng khám, đoàn khách ở đại sảnh vẫn chưa rời đi, thấy Thẩm Ám quay lại, thì vây quanh, yêu cầu Thẩm Ám giới thiệu Bạch Lê ở bên cạnh.

Thẩm Ám nở nụ cười, “Xin lỗi, cô ấy hơi ngại ngùng, để lần sau đi.


Một câu nhẹ nhàng đuổi mọi người đi, sau đó dẫn Bạch Lê vào văn phòng.

Trước khi Thẩm Ám đến đã nhờ Đàm Viên Viên gọi một cốc sữa nóng và hai món tráng miệng, lúc này đã để trên bàn làm việc, anh thay áo blouse trắng, xoa đầu Bạch Lê, “Anh đi làm việc.


Bạch Lê gật đầu.

Thẩm Ám tháo kính râm và khẩu trang của cô xuống, chỉ vào miệng mình, “Hôn anh một cái.



Mặt Bạch Lê lại đỏ lên.

Mặt mày người đàn ông rất rậm, mặc áo blouse trắng, dáng người cao lớn, anh đứng ở trước mặt, hơi cúi người xuống, đôi chân thẳng của anh hơi cong lên vì quá dài, hàng cúc áo sơ mi trắng được cài kín cổ, cô hơi ngẩng đầu lên, vẫn có thể thấy được yết hầu nhô lên.

Đường nét khuôn mặt Thẩm Ám rõ ràng, đường cong quai hàm sâu sắc kiên nghị như dao, anh có đôi mắt hai mí, nếp mí hơi sâu, đuôi mắt hơi hướng lên trên, đôi mắt luôn có chút thờ ơ, xa lánh và lạnh lùng, nhưng vào lúc này, trong đó lại là sự dịu dàng.

Bạch Lê đỏ mặt tiến lại gần, trao cho anh một nụ hôn nhanh.

“Đến anh rồi.

” Thẩm Ám khàn giọng nói xong, giữ lấy gáy của cô, ôm người vào lòng, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô tiến vào, giữ lấy đầu lưỡi của cô vừa mút vừa hôn.

Buổi chiều Thẩm Ám có rất nhiều khách, Miêu Triển Bằng không có ở đó, anh chỉ có một mình bận rộn đến sáu giờ mới xong.

Khi trở lại văn phòng, Bạch Lê đã ngủ say trên ghế, trên người đắp áo khoác của anh, anh cúi đầu hôn một cái trên mặt cô, lặng lẽ đi ra ngoài ăn cơm, lại tiếp thêm vài vị khách, bận đến hơn bảy giờ, lúc này mới trở lại văn phòng.

Bạch Lê đã thức dậy rồi, đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô hơi giật mình, khi thấy Thẩm Ám bước vào, mới thả lỏng người.

“Đói không?” Thẩm Ám đi qua, ôm cô ngồi lên đùi mình, để cằm lên cổ cô, thở ra một hơi, anh có chút mệt mỏi.

“Không đói” Lúc đầu Bạch Lê không quen với tư thế này, thấy mặt mũi anh mệt mỏi, ngoan ngoãn không giãy giụa, chỉ cắn môi nhìn anh hỏi: “…… Hết bận chưa?”
Thẩm Ám nhắm mắt lại gật gật đầu, giọng nói trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi, “Ôm một lát, chúng ta sẽ về nhà.


Bạch Lê đột nhiên nghe hai từ về nhà, cả người có chút ngây ngẩn, tiếp theo là những cảm giác ngọt ngào không thể giải thích được.


“Làm sao vậy?” Thẩm Ám nhận ra cô đang sững sờ, đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, “Hay là em muốn trở về nhà của anh?”
Bạch Lê đỏ mặt, co người lại, “… Không phải.


Thẩm Ám nằm xuống, ôm cả người Bạch Lê vào lòng hôn, lúc đầu Bạch Lê còn đỏ mặt lo lắng, thấy anh chỉ ôm cô, không có động tác nào khác, bấy giờ mới dần dần thả lỏng.

Hai người nằm đó một lúc, cho đến khi Miêu Triển Bằng đến gõ cửa, Thẩm Ám mới đứng dậy kéo Bạch Lê về nhà.

Trên đường về bọn họ ghé vào siêu thị, Thẩm Ám trực tiếp bế Bạch Lê vào trong xe để hàng, đẩy cô đi mua nguyên liệu, sau đó lại bế người ra ngoài.

Mặt Bạch Lê đỏ bừng nép vào vòng tay anh, lần đầu tiên cô xuất hiện ở nơi đông người, không có hồi hộp đến phát run, sự chú ý của cô bị thu hút bởi Thẩm Ám –anh bước lên xe để hàng và trượt đến khu vực kệ trống, không nói một lời kéo khẩu trang của cô xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh đang dùng cách của mình để giảm bớt căng thẳng và sợ hãi cho cô.

Thẩm Ám vừa dừng xe lại, Bạch Lê đã đỏ mặt chạy lên tầng trên, anh khóa xe lại, đi vài bước bắt kịp cô, vòng tay ôm Bạch Lê trong vòng tay.

Bạch Lê không nỡ đẩy anh ra, giọng run rẩy gọi anh, “Bác sĩ Thẩm ……”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.

Thẩm Ám khàn giọng đáp lại, kéo cô lên tầng, ấn người vào tường rồi hôn.


Nguyên liệu trong tay bị rơi xuống đất, đèn cảm biến bật sáng, ánh mắt Thẩm Ám quét tới cửa nhà Bạch Lê hình như có người đang ngồi xổm, ánh mắt của anh lập tức lạnh xuống, kéo Bạch Lê bảo vệ trong ngực.

Bạch Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô nhận thấy vẻ mặt của Thẩm Ám đã thay đổi, cô căng thẳng rụt cổ lại, người đàn ông chạm vào mặt cô, “Đừng sợ.


Có lẽ người đó đã nhận ra sự chuyển động ở đây, mặt áp vào tường, hai tay che mặt chậm rãi đi tới phía trước, vừa định xoay người chạy xuống tầng dưới, Thẩm Ám đã nhận ra cô ấy, “Chờ một chút.


Bạch Lê khẩn trương ló đầu ra ngoài, nhìn thấy người đó, sững sờ hét lên, “Đới Mi?”
Đới Mi mắng một tiếng, “Tớ nghĩ rằng cậu sẽ trở lại một mình, tớ thật sự không cố ý, tớ đang nghĩ về cuối tuần ngày mai, tối nay tớ vừa hay có thời gian đến tìm cậu, tớ chỉ ….

Chị em tốt, tớ thật sự không cố ý, cậu xem như không nhìn thấy tớ, tớ đi đây! Sau này gặp lại!”
Cô nói xong, nắm chặt tay, trực tiếp lao xuống tầng dưới.

.


Nhấn Mở Bình Luận