Nửa tiếng sau.
Chủ tịch Tập đoàn Bạc Thị đang làm việc.
Bạc Lương Thần vừa mới giải quyết xong chuyện lô hàng kia, toàn bộ bị tiêu hủy, một món cũng không giữ lại.
“Bạc tổng, hội đồng quản trị phía bên kia phản ứng rất lớn, ý của giám đốc Lâm là không nên lãng phí nhiều như vậy, lỗ hổng này, nên để ai bổ sung?”
Bạc Lương Thần rũ đôi mắt xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn.
“Lô hàng này, xác định là của Tiêu Nghị à?”
“Là Tiêu tổng tự mình thu mua từ nước ngoài trở về, giá cả rẻ hơn trước rất nhiều.” Trợ lý Mẫn thành thật báo cáo.
Một lúc lâu, Bạc Lương Thần nặng nề nói ra một câu: “Chuyện này, dừng lại ở đây đi.”
Trợ lý Mẫn hơi nhướn mày một chút nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
Bạc Lương Thần quyết định một lúc lâu, chậm rãi nói một câu: “Cô ấy muốn nhìn thấy nội bộ Bạc thị tranh đấu sao? Thật nực cười.”
Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.
Trợ lý Mẫn nghe câu này, do dự nói ra: “Bạc tổng, vừa rồi bên MON có tin tức mới, nói, Chung tiểu thư đánh người trong công ty.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần lộ vẻ nghi ngờ: “Cô ấy đánh người?”
Trong ấn tượng của anh, Chung Hi sẽ không làm những chuyện khác thường như vậy: “Lý do?”
”Đối phương ăn nói lỗ mãng, nhắc tới quan hệ giữa anh và Chung tiểu thư nên cô ấy mới ra tay.” Trợ lý Mẫn nói như thế, ít nhất anh ta đã nhận được tin tức như vậy.
Dứt lời, sắc mặt Bạc Lương Thần càng thêm khó coi.
“Xử lý gọn gàng đi, tập đoàn Opple tuần sau sẽ phái người tới đây, tôi không hy vọng bọn họ sẽ nghe được bất cứ lời chỉ trích nào.”
“Vâng, Bạc tổng.”
......
Bên phía tập đoàn MON..
Chung Hi ngồi trên sô pha, bất kể Anna hay Hán Sâm có hỏi cái gì, cô cũng không mở miệng.
“Cô vừa mới đột phá được thăng cấp lên làm nhà thiết kế, đã nảy ra loại vụ tai tiếng đánh người này, bị đánh còn là huấn luyện viên thực tập sinh các cô, cô muốn làm gì hả? Cô muốn tạo phản à!”
Anna trợn tròn mắt, thân thể mập mạp đi tới đi lui, chỉ vào mặt Chung Hi, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Thầy Vân Tích cũng nhận được tin tức rồi, cô cứ chờ đi, cô sẽ bị trừng phạt thôi.”
Hán Sâm xoa xoa mi tâm: “Được rồi, bây giờ nói cái gì cũng vô ích, Tề Tinh Lãng đã đến bệnh viện kiểm tra thương tích, tôi thấy, vấn đề cũng không lớn lắm đâu.”
“Thầy Hán Sâm, không phải thầy không biết, Tề Tinh Lãng-cậu ấy là con trai duy nhất của nhà họ Tề, nhữo đâu bị thương, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm được!”
Anna vừa nghe được được tin tức này, đã lập tức phán nhất định là Chung Hi không đúng.
Vốn thời gian đang yên đang lành, trước thì chọc con gái nhà họ Từ giờ lại chọc con trai nhà họ Tề.
Hán Sâm nhíu mày.
Trên thực tế, thiết bị giám sát trong hành lang đã ghi lại âm thanh của cuộc trò chuyện của họ.
Đúng là Tề Tinh Lãng khiêu khích trước.
Đổi lại là những người khác, cũng sẽ nhịn không được cơn tức này.
Nhưng...
Anh ta nhìn về phía Chung Hi, do dự một lát: “Một lát nữa, em đến bệnh viện xin lỗi cậu ấy đi.”
Đáy mắt Chung Hi mang sự âm trầm, cũng không từ chối: “Được rồi.”
Xin lỗi thôi, đơn giản mà.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra lần nữa, đừng có mà trách cô.
Đó là những gì đã xảy ra trong MON, cho nên cô bị ràng buộc bởi bọn họ, nhưng nếu là cô ở trong bệnh viện, xin lỗi, đó là nơi công cộng, cô phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Chung Hi trực tiếp xách túi đi ra ngoài.
Anna nháy mắt: “Thầy Hán Sâm, thầy có cảm thấy biểu lộ vừa rồi của cô ấy rất không thích hợp không? Tại sao cô ấy lại ngoan ngoãn như vậy chứ?”
Không thể thế được.
Lúc Chung Hi đi công tác ở nước ngoài thường xuyên gặp phải chuyện phiền toái, hơn nữa thái độ cực kỳ ương bướng, hôm nay tự nhiên lại ngoan ngoãn như vậy?
Anna cảm thấy mí mắt phải giật giật, có một dự cảm rất xấu.
Hán Sâm ở bên cạnh hời hợt nhắc nhở một câu: “Tuy Tề Tinh Lãng là con trai cưng của nhà họ Tề, nhưng mấy câu nói của cậu ta không chỉ vũ nhục Chung Hi, cũng tổn hại danh dự của Bạc tổng, hai bên ai nặng nhẹ, chính cô tự ngẫm lại đi.”
Anna chợt bừng tỉnh.
“Đúng đúng đúng, không thể đắc tội với Bạc tổng!”
Hơn nữa Chung Hi đã đến bệnh viện xin lỗi Tề Tinh Lãng, chuyện này dừng lại ở đây coi như xong, bằng không nếu can thiệp quá nhiều, trái lại sẽ làm lớn chuyện.
Ý tưởng của bọn họ đương nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng người nhà họ Tề lại không nghĩ như vậy.
Tề Tinh Lãng được đưa đến các phòng kiểm tra, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân một lần.
Sau khi nhận được báo cáo, bà Tề còn nhiều lần hỏi bác sĩ: “Con trai tôi còn chưa kết hôn, xác định không làm tổn thương đến sức khỏe của nó chứ? Sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con sau này đúng không?”
Bác sĩ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thật sự không có việc gì, có thể yên tâm rồi.” -
Nhưng bà Tề vẫn cảm thấy lo lắng như cũ, vừa trở về phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Chung Hi đi tới.
Lúc này bà ta không hề nể mặt: “Cô bây giờ đúng là không biết xấu hổ, tự mình không có lòng tự trọng dán lên người đàn ông, còn không cho người ta nói?”
Lời này, rõ ràng là nói cho Chung Hi nghe.
Ánh mắt Chung Hi nhàn nhạt liếc qua, tầm mắt tràn ngập ý cảnh cáo.
Bà Tề tự giác thấy đuối lý, ho khan một chút: “Con trai tôi bây giờ bị cô đánh thành như vậy, báo cáo kiểm tra còn chưa có đâu, chúng tôi sẽ không từ bỏ ý định.”
Cùng lúc đó, Tề Tinh Lãng chỉ nằm ở đó, không nói một lời.
Chung Hi cười khẽ: “Không đau sao?”
Lời này của cô, là hỏi Tề Tinh Lãng.
Con ngươi luôn u ám của Tề Tinh Lãng, lúc này có thêm vài phần do dự, bởi vì một cước vừa rồi thật sự quá đau, anh ta thật sự cảm thấy mình suýt nữa đã ngất đi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Không nghĩ tới nhà họ Chung giáo dục con cái như này.”
Đánh người?
Đâu phải là chuyện tiểu thư nhà giàu làm ra được!
Trách không được bên ngoài đánh giá Chung Hi kém như vậy, cô là người căn bản không thể cứu chữa, cũng khó trách Bạc Lương Thần lại vứt bỏ cô.
“Tôi cũng không nghĩ tới, giáo dục con cái nhà họ Tề lại hèn hạ như vậy.” Cô lạnh lùng nói một câu: “Rõ ràng anh muốn hợp tác với tôi, nhưng trên thực tế, là muốn mượn tay tôi, để tập đoàn Tề thị tiếp quản thị trường của tập đoàn Bạc thị, cái thủ đoạn chả ra cái hồn gì như vậy mà anh cũng dám dùng à?”
“Muốn trở nên xuất sắc thì phải dựa vào chính năng lực của mình, còn dựa vào đàn bà à? Sao da mặt anh lại dày như vậy.”
Tề Tinh Lãng bị vạch trần ngay trước mặt, sắc mặt cứng đờ.
“Sao hả? Anh nghĩ tôi bị mù hay là con ngu vậy? Lần đầu tiên anh tìm tôi, tôi cũng đã nói cho ngươi biết, tôi sẽ không hợp tác với anh, nhưng anh lại nhiều lần tìm tôi gây phiền toái, còn nhét tôi vào tổ của thầy Vân Tích, đừng tưởng tôi không biết anh đang âm mưu chuyện xấu xa gì.”
Chung Hi cười lạnh một chút: “Tề Tinh Lãng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, cút ra xa một chút, nếu không, tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác mất đi giống con cháu sau này.”
Cạch.
Cô nói xong lập tức đóng cửa rồi rời đi.
Trợ lý Mẫn đứng ở cửa, nếu không phải lách mình kịp thời, sẽ bị Chung Hi phát hiện.
Anh ta đã hỏi kết quả kiểm tra từ bác sĩ, lúc quay trở lại, vừa vặn nghe được những lời này của Chung Hi.
Mục đích của nhà họ Tề là Bạc thị?
Trợ lý Mẫn lập tức gọi điện thoại cho giám đốc của bệnh viện tư nhân này.
Bên kia là tiếng lấy lòng cực kỳ thân mật: “Trợ lý Mẫn, có gì phân phó thế?”
Tề Tinh Lãng là bệnh nhân của bệnh viện mấy người phải không?
“Đúng vậy, hôm nay vừa mới làm thủ tục nhập viện.” Bởi vì nhà họ Tề bên kia cũng là khách hàng lớn, cho nên viện trưởng vô cùng rõ ràng.
Chỉ là lấy địa vị nhà họ Tề kia, còn không đáng để viện trưởng ông ta tự mình ra mặt.
Loại đẳng cấp đấy ở bệnh viện tư nhân này, cùng lắm là phái một giám đốc đi qua xem một chút là được.
Nhưng Bạc Lương Thần, không hề giống!