Chung Hi vốn không biết anh có ý gì.
Chỉ muốn thoát ra khỏi ngực anh, nhưng đã quá muộn.
Quần áo trên người cô rách rưới xộc xệch, mặc dù chỉ lộ bả vai nhưng người tinh tường nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ liên tưởng đến khả năng xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa cũng không cho rằng Bạc Lương Thần cưỡng ép cô.
Là cô không cần mặt mũi, dâng thân mình lên để quyến rũ anh.
Anh cũng không thật sự làm gì cô, chỉ tạo ra vài dấu vết trên mặt nàng và trên cổ cô, sau đó vung tay lên, gạt cô sang một bên.
Nhịp tim của Bạc Lương Thần đập dồn dập.
Anh không thể không dừng lại kịp thời, nếu không sẽ không nhịn được sự ham muốn, thật sự làm cô ngay trên đường...
Chung Hi hít sâu một hơi, lúc này, bên ngoài có người đang nhìn.
Những ánh mắt khinh bỉ, khinh thường, cực kỳ chán ghét kia đều nhằm vào người cô
Chung Hi rủ mắt xuống, thoáng nhìn chiếc áo khoác bên cạnh Bạc Lương Thần, lấy mặc vào người, sau đó đẩy cửa xe bước ra, không hề quay đầu lại.
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, bàn tay vô thức siết chặt.
Trong lòng anh dâng lên sự phiền muộn, anh đang làm gì đây?
Vừa rồi suýt nữa anh đã không khống chế nổi bản thân, không phải chưa từng động vào cô, nhưng từ lần đó về sau, anh không hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Chắc chắn là thời gian quá lâu, nên mới có thể khiến anh mất khống chế như thế.
Nhưng điều làm để Bạc Lương Thần không ngờ đến đó là, sau khi đi vào, Chung Hi đã thản nhiên đối mặt với ánh mắt của những người kia, đến tổ đạo cụ mượn nửa tay áo rồi nhét âu phục cao cấp của Bạc Lương Thần vào trong thùng rác.
"Cái áo tây đó cũng phải đến mấy vạn nhỉ?"
"Rốt cuộc cô ta có quan hệ như thế nào với Bạc tổng? Cứ như vì cô ta cho nên hai buổi hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đều bị tạm dừng."
"Vậy bây giờ, cô ta vẫn có thể làm Bạc phu nhân?"
Bạc phu nhân?
Chung Hi cảm thấy ba chữ này là sự nhục mạ lớn nhất đối với cô.
Nếu như ông trời có thể cho cô một cơ hội làm lại, chắc chắn cô sẽ không dính dáng gì tới Bạc Lương Thần nữa. Cô cố gắng kìm nén vẻ mặt, không muốn để bất kỳ ai nhìn ra sự chua xót và mềm yếu trong lòng cô.
Nhưng trong lòng đã mắng Bạc Lương Thần một trăm nghìn lần.
Tên khốn kiếp kia, cặn bã!
Trong khi Chung Hi đang tính toán, tại sao lần này vẫn bị Bạc Lương Thần trêu đùa, lúc này trước mặt cô đã xuất hiện thêm một bóng người, là Tiểu Linh, người đại diện của Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta lao đến Chung Hi gào thét rất ngông cuồng: "Nguyễn Nhi của chúng tôi muốn gặp cô, theo tôi đi ra."
Giọng nói vang vọng trong phòng thu đang quay phim chụp ảnh, thậm chí còn làm phiền đến bên chụp ảnh bình thường.
Từ hôm nay trở đi, Ôn Nguyễn Nhi đã tìm quan hệ, trở thành người mẫu ảnh của Evelyne, mặc dù không phải nhân vật nữ chính, nhưng cô ta đã đến từ sáng sớm.
Lại bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy kia.
Cô ta ở trên xe bảo mẫu tức giận như sắp giết người, ngay lập tức sai Tiểu Linh đưa Chung Hi đến.
Chung Hi liếc cô ta một cái, không hề động đậy.
Tiểu Linh cắn răng, ngang nhiên gọi vệ sĩ của Ôn Nguyễn Nhi tới, kéo Chung Hi ra ngoài.
Cảnh tượng này dẫn đến sự bàn tán của không ít người.
"Xem đi, quyến rũ người có vợ, gặp báo ứng rồi đấy."
"Tôi nói thật chứ, tính tình của Ôn Nguyễn Nhi đúng là ôn hòa, có thể chịu đựng uất ức đến mức này, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ khiến Chung Hi không ở lại Vân Thành được nữa."
"Tôi cảm thấy Chung Hi chưa chắc sẽ bị Ôn Nguyễn Nhi bắt nạt, các cô quên chuyện lúc trước rồi sao? Nhanh đi làm việc đi."
Hà Hiểu đi theo sau lưng Vân Tích, cũng nhìn thấy Chung Hi bị dẫn đi.
Hà Hiểu thấy rõ ràng Vân Tích đang cười, nhưng trong ánh mắt lại có một sự tính toán rất thâm sâu.
Cô ta nhỏ giọng hỏi một câu: "Cần đưa Chung Hi về không?"
Dù sao, bây giờ cô cũng là người của MON, nếu mọi chuyện ồn ào lên thì rất khó kết thúc.
"Không vội, kịch hay vừa mới bắt đầu, tôi lại thật sự bất ngờ, cô ta rất có bản lĩnh, khiến Bạc Lương Thần cũng phải rối loạn." Vân Tích tặc lưỡi: "Sớm biết vậy thì hai năm trước tôi đã ra tay rồi."
Hà Hiểu không rõ lời này có ý gì, nhưng lại cảm nhận được sự âm hiểm tản ra từ trên người anh ta.
Trong lúc nhất thời, cô ta không dám nói tiếp nữa.
Trong công ty, ấn tượng mà Vân Tích để lại cho người khác vẫn luôn là đại thần thiết kế cao cao tại thượng, nhưng lại có sự hòa nhã rất đáng quý với mọi người, hơn nữa tác phẩm từ tay anh ta chắc chắn sẽ làm giới thiết kế trong và ngoài nước phải chấn động, cho nên toàn bộ người của MON đều sùng bái anh ta.
Nhưng chỉ có những người từng làm trợ lý của Vân Tích mới biết, người này đáng sợ đến mức nào!
Thực sự là một tên điên trong giới thiết kế.
Hà Hiểu là một trong số ít người biết chuyện, bao gồm cả một số việc mà Vân Tích sai cô ta làm trước đây, cô ta thực sự khó mà mở miệng, không dám nói cho bất kỳ ai.
Bởi vì cô ta vẫn còn muốn kiếm ăn trong giới này, không thể chọc vào Vân Tích.
Hơn nữa rốt cuộc thế lực sau lưng Vân Tích là gì, cô ta cũng không biết rõ, nhưng cô ta biết chắc chắn không hề đơn giản, nếu không vì sao một nhà thiết kế trang sức lại dám nhìn chằm chằm vào ông lớn Bạc Lương Thần của giới kinh doanh.
Hà Hiểu thu tầm mắt lại, nhân vật nhỏ bé như cô ta không giúp được Chung Hi.
Lúc này, trong xe bảo mẫu.
Chung Hi bị vệ sĩ đè xuống, ép cô phải chịu mấy bạt tai của Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chung Hi: "Lương Thần đã không cần cô nữa, mà cô còn quăng hết mặt mũi đi quyến rũ anh ấy, giữa ban ngày ban mặt, làm trong xe? Cô..."
Cô ta chưa nói xong, lại một bàn tay tát xuống.
Lần này, dùng toàn bộ sức lực, chấn động đến mức đầu Chung Hi đau nhói lên từng đợt, lỗ tai cũng hơi ù đi.
Một vệt máu tươi chảy ra thuận theo khóe miệng.
"Cô thiếu đàn ông đấy à? Được, tôi tìm người chiều cô tới bến."
Ôn Nguyễn Nhi lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số điện thoại của Tiêu Nghị: "Tìm cho tôi mấy tên đàn ông không có chỗ phát tiết dục vọng, đưa đến ngay bây giờ."
Bên kia, Tiêu Nghị đang ở công ty chờ họp.
Nghe thấy Ôn Nguyễn Nhi nói vậy, còn tưởng rằng cô đang làm nũng với mình, cười nói: "Không nhịn được đến mức vội vang như vậy rồi hả? Vậy đến tối anh đi tìm em."
"Không phải tìm anh, anh mau sắp xếp người cho tôi."
Chung Hi cúi đầu, nghe thấy hai câu này của cô ta, cô nheo mắt lại.
Người kia không phải Bạc Lương Thần.
Trong lúc vô tình lại để cô phát hiện ra một bí mật như thế.
Ôn Nguyễn Nhi đang nổi nóng, vốn dĩ không biết mình để lộ sơ sót trong lúc nhất thời. Cô ta cúp điện thoại, sau đó sai bảo Tiểu Linh: "Tìm cho tôi mấy cái điện thoại, tôi muốn quay video lại."
Tiểu Linh chỉ cho rằng cô ta muốn dọa Chung Hi một chút mà thôi, không ngờ lại muốn làm thật, lập tức hoảng hồn, khuyên nhủ: "Nguyễn Nhi, lát nữa cô còn phải chụp ảnh đó, trước tiên ném cô ta ra khỏi đây đi."
"Không được!"
Ôn Nguyễn Nhi vênh váo đắc ý kêu lên: "Hai người các anh cởi quần áo của cô ta ra!"
Lời này của cô ta là nói với hai tên vệ sĩ.
Mặc dù bọn họ là vệ sĩ riêng của cô ta, nhưng là do quản lý công ty đưa cho cô ta. Bọn họ giúp cô ta đưa Chung Hi đến còn được, nhưng cởi quần áo?
Hai vệ sĩ kia do dự, đây cũng không phải là trách nhiệm công việc của bọn họ.
Lỡ may bị bung bét ra thì công việc của bọn họ cũng khó giữ được, Ôn Nguyễn Nhi sẽ không quan tâm đến bọn họ.
Thấy bọn họ không động đậy, Ôn Nguyễn Nhi sốt ruột, la hét: "Làm đi, điếc sao?"
Chung Hi đang cúi đầu, bỗng nhiên nói một câu: "Ôn Nguyễn Nhi, tình nhân của cô gọi cho cô kìa."
Ôn Nguyễn Nhi không phản bác ngay mà lại nhìn về phía điện thoại di động, đợi một giây sau cô ta kịp phản ứng thì bắt gặp trên khuôn mặt lạnh lùng của Chung Hi đầy vẻ mỉa mai.
"Nếu như Bạc Lương Thần biết cô đội nón xanh cho anh ta, nhất định vẻ mặt sẽ rất đặc sắc."
Câu nói đó của cô chỉ dựa theo phán đoán của bản thân.
Ôn Nguyễn Nhi thật đúng là dốt hết chỗ nói.