“Đây không phải là lỗi của anh.” Chung Hi giữ bàn tay đang định đập giường của Lục Bắc, “Anh đã cố gảng hết sức rồi”
“Nhưng mà...”
Từ Á ở bên cạnh mỉm cười ân cần: “Anh Lục Bắc, anh đừng nóng nảy, chỉ cần có người chú kia của em ở đây, chắc chắn có thể giúp đỡ được anh.”
Chung Hi không nhịn được, vừa giữ Lục Bắc đề phòng anh làm tổn thương bản thân, vừa hét lên với Từ Á, “Cô đừng kích thích anh ấy nữa, cô không thấy cảm xúc của anh ấy bây rất bất ổn sao? Mời cô ra ngoài.”
Từ Á sững sờ, sau đó nhìn thấy Lục Bắc liên tục vùng vẫy như một con thú bị mắc bẫy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tay anh không chỉ đập vào giường mà còn vô tình làm Chung Hi bị thương.
Các y tá nghe thấy tiếng thì chạy đến, giữ Lục Bắc lại cùng với Chung Hi, tiêm thuốc an thần cho anh.
Cả quá trình Từ Á đều sợ hãi đứng bên cạnh.
Trên đầu Chung Hi đầy mồ hôi, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lục Bắc đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
“Cũng may là cô xử lý kịp thời, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của vết thương.” Y tá kiểm tra vết thương trên lưng và thắt lưng của Lục Bắc.
Ngoài tổn thương dây thần kinh cột sống, anh còn bị một số vết thương ngoài da ở bên hông và sau thắt lưng, cộng thêm vết thương do hai lần phẫu thuật, nếu xúc động hoặc vận động mạnh, vết thương rất có thể sẽ bị rách và dẫn đến không thể lành lại được.
Vào lúc y tá kiểm tra vết thương cho Lục Bắc, Từ Á nhìn thấy những vết sẹo xấu xí kia, sau khi bôi thuốc vào đều có màu hơi xanh.
Vào lúc y tá kiểm tra vết thương cho Lục Bắc, Từ Á nhìn thấy những vết sẹo xấu xí kia, sau khi bôi thuốc vào đều có màu hơi xanh.
Cô ta trực tiếp cau mày, mặt mày lạnh lùng bước ra ngoài.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho cha mình: “Lục Bäc sẽ không khỏe lại đâu, cho dù có khỏe lại thì anh ta cũng là một người vô dụng tinh thần nóng nảy, con sẽ không bao giờ đến bệnh viện nữa. Dù cho nhà họ có nhiều tiền đến mấy đi nữa thì con cũng không thèm.”
“Con không muốn nửa đời sau phải phục vụ một kẻ tàn tật bị rối loạn tâm thân!”
Đôi giày cao gót của Từ Á giãm lên nền gạch trong hành lang, và giọng nói của cô ta cũng văng vẳng từ xa.
Từ trong thang máy đi ra, Hàn Chỉ Mai vừa vặn nghe được mấy câu này.
Mặt bà ấy lập tức trở nên lạnh lùng, bước nhanh vào. phòng bệnh.
Nhìn thấy Lục Bắc ngủ ngon lành trên giường còn Chung Hi đang chuẩn bị bữa sáng bên cạnh, tức giận trong lòng của Hàn Chỉ Mai cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!