Trùng hợp thay, Ôn Nguyễn Nhi cũng đang khám thai trong bệnh viện này.
Bạc Lương Thần đi đến bên ngoài khoa sản, đã thấy rất nhiều người nhà họ Ôn đang ở đây, tình cảnh lúc đó không chỉ làm quá lên, mà còn như thể không giữ được đứa con của Ôn Nguyễn Nhi.
Anh lần theo hướng tiếng khóc mà nhìn sang, Ôn Nguyễn Nhi được Trang Uyển Như đỡ, khóc như người cạn nước mắt.
'Tôi không thể không có đứa bé này, đây là con của tôi và Lương Thần, tôi nhất định phải bảo vệ nó."
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ôn tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút, vẫn chưa khám thai xong, cô vào trước đi."
Không ngờ Ôn Nguyễn Nhi giống như bị điên: "Tôi không đi! Mấy người muốn hại chết con của tôi, chắc chắn mấy người nhận tiền của con ả Chung Hi kia rồi đúng không?"
Lại nghe đưoc cai tên Chung Hi từ trong miệng cô ta, ấn đường Bạc Lương Thần run lên.
Anh cất bước: "Sao vậy?"
"Lương Thần!" Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy giọng nói của anh, cả người giống như biến thành người khác, cô ta nũng nịu ôm lấy ống tay áo của anh: "Sáng nay, em đã cảm thấy rất không thoải mái, nên nói đến đây để khám thai, nhưng bọn họ lại nói bé con gặp chuyện, Bảo Bảo nhà chúng ta khỏe mạnh như vậy, sao có thể gặp chuyện được chứ? Nhất định là bọn họ cấu kết với người khác."
Trang Uyển Như ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Mấy ngày nay, tâm trạng Nguyễn Nhi không ổn cho lắm, giống như bị chuyện gì đó kích thích."
Bạc Lương Thần nhíu mày, nói với bác sĩ: "Tiếp tục kiểm tra cho xong, chờ xem lại kết quả."
Càng đến lúc này, càng phải giữ tỉnh táo.
Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc hô hào bị đưa vào phòng kiểm tra, Bạc Lương Thần quay đầu nhìn một đám người nhà họ Ôn, càng nhìn càng phát sầu.
Quay người đi ra ngoài.
Trang Uyển Như sau lưng muốn giữ anh lại: "Lương ... Bạc Tổng, cậu định đi đâu vậy? Nếu như Nguyễn Nhi đi ra mà không thấy cậu, chắc chắn con bé sẽ khóc.”
Bạc Lương Thần càng cau chặt mày lại.
Anh sải chân đi vào trong thang máy.
Trong bụng Ôn Nguyễn Nhi là con của anh, đương nhiên anh sẽ để ý, nhưng nếu như người nhà họ Ôn cứ trói buộc anh như thế, anh thật sự không thể đối xử một cách lý trí được.
Thậm chí anh còn không nhớ nổi sao lại có đứa bé này, chẳng lẽ là ngày say rượu kia chăng?
Bạc Lương Thần càng nghĩ càng thấy đau đầu, nên thuận tiện đi ra vườn hoa phía sau bệnh viện, muốn hóng gió, hít thở không khí.
Thế nhưng bước chân vừa đặt xuống bậc thang, đã gặp mấy người ở sau đó đang trang trí, có hoa tươi, có khí cầu.
Bọn họ còn đang bàn luận: "Chung tiểu thư cũng hạnh phúc quá đi mất, có một người bạn trai tốt như vậy. Nghe nói, đợi sau khi Lục Thiếu phẫu thuật xong sẽ cầu hôn cô ấy ở nơi này."
"Kiểu tình yêu không rời không bỏ này đúng là khiến cho người ta hâm mộ quá đi mà."
"Thả một chút hoa hồng sang bên kia, loại hoa hồng đỏ đấy.
Cầu hôn?
Sau khi Lục Bắc phẩu thuật xong, se cầu hôn với Chung Hi?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!