Nhà tan cửa nát, ly hôn ngồi tù.
Mỗi một ngày ở trong tù Chung Hi đều sống trong cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại được.
“Số 326, vì cô có biểu hiện tốt trong tù nên được phép ra tù sớm.”
Lạch cạch.
Cánh cửa cứng và lạnh lẽo như băng kia ngăn cách cô với bên trong thành hai thế giới, Chung Hi mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, chậm rãi bước ra ngoài.
Sự tự do đã lâu không gặp tựa như một cơn gió, trực tiếp thổi ở bên tai cô.
Đây chính là, cảm giác của sự tái sinh ư?
Cô chầm chậm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại lần nữa mở mắt ra, ánh mắt vẫn kiên định như thế.
Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao khiêm tốn đã đợi ở đó, cửa xe mở ra.
Lục Bắc chạy tới, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, khi đó rõ ràng em có thể không cần phải ngồi tù, chứng cứ mà luật sư nắm giữ đủ để chứng minh em vô tội, vậy mà em lại cứ muốn làm khó bản thân!
Anh ta vì chuyện này mà chạy gãy chân, nhưng Chung Hi lại khăng khăng làm theo ý mình.
Chung Hi thấy anh ta vẫn như trước, bình tĩnh nhếch khóe miệng, “Thực ra, như thế này cũng không có gì xấu cả.”
Lục Bắc ngớ ra, cảm thấy dường như có nơi nào đó trong cô đã thay đổi trở nên khác hơn, nhưng anh ta không nói rõ được.
Chung Hi không để ý mỉm cười, giống như người vừa mới ra tù không phải là cô.
Lục Bắc thuận thế gật đầu, “Đi thôi, rời khỏi cái nơi xui xẻo này thôi.”
“Hôm nay có một chuyện lớn, em muốn xem náo nhiệt không?”
Lục Bắc ngồi vào ghế lái, đưa cho cô một chiếc điện thoại di động mới, giả bộ thờ ơ nói.
Chung Hi nhướng mày, nhận lấy điện thoại, động tác có chút xa lạ mở Weibo.
Tin tức đầu tiên trên hotsearch Weibo – “Hôn lễ thế kỷ của Bạc và Ôn.”
Nhấp vào xem, hóa ra là trực tiếp hiện trường hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi.
Cô nở nụ cười giễu cợt.
Khuôn mặt của người đàn ông trên màn hình không có bất cứ thay đổi nào, tay cô không nhịn được siết chặt, hận ý che giấu nơi đáy mắt.
Thật là trùng hợp, ngày cô ra tù thì bọn họ kết hôn.
“Có muốn đi tìm chút niềm vui không? Để bọn họ xem, em không phải người dễ bắt nạt, cho dù thế nào anh cũng sẽ ủng hộ em.”
Sau một lúc im lặng, Chung Hi vui vẻ đồng ý.
“Được.”
Cũng nên tính sổ với hai người tự tay tống cô vào tù rồi.
Lục Bắc không ngờ cô sẽ đồng ý sảng khoái đến vậy, nên không khỏi sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, anh ta nở một nụ cười hứng thú xen lẫn ý xấu, chiếc xe thể thao giống như mũi tên bắn ra khỏi dây cung, chạy nhanh trên đường cao tốc đi về phía tổ chức hôn lễ.
Tại khách sạn nơi tổ chức đám cưới, Trang Uyển Như mặc một bộ váy đắt tiền, đeo trang sức quý giá, khuôn mặt tươi cười nhận lời chúc phúc của người khác.
Ở bên cạnh bà ta, là Ôn Quốc Huy cha của Ôn Nguyễn Nhi, hai người trông vô cùng thân thiết, tay của người đàn ông luôn ôm eo Trang Uyển Như.
“Vất vả cho em rồi, bận rộn trước sau vì hôn sự của Nguyễn Nhi.”
Trang Uyển Như nở nụ cười dịu dàng, tựa vào trong ngực Ôn Quốc Huy, nhẹ nhàng nói: “Đây đều là việc em nên làm, em kết hôn với anh đương nhiên phải xem Nguyễn Nhi như con ruột, chỉ là không biết khi nào mới có thể nghe con bé gọi em một tiếng mẹ.”
Vẻ mặt Ôn Quốc Huy cứng đờ, cười gượng hai tiếng.
“Anh vừa mới cưới em, Nguyễn Nhi nhất thời không thể chấp nhận được, em đừng vội, cứ từ từ thôi.”
Trang Uyển Như trong lòng biết rõ ý tứ của lời nói này, bà ta thẹn thùng mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Các khách mời lần lượt đi vào bên trong, Lục Bắc đậu xe xong rồi cùng Chung Hi xuống xe.
Nhà họ Lục cũng nhận được thiệp mời đám cưới, lúc Lục Bắc đến đón Chung Hi ra tù, để đề phòng vạn nhất đã lấy hai tấm thiệp mời từ trong nhà đi.
Chung Hi nhìn tấm thiệp mời tinh xảo kia với ánh mắt lạnh lùng.
Khi đi lên bậc thang, từ xa cô đã nhìn thấy Trang Uyển Như, vẻ mặt cô rất sốc.
“Lục Bắc.” Cô thì thầm.
“Sao thế?”
“Vì sao Trang Uyển Như lại ở nơi này?”
Trang Uyển Như là mẹ kế của cô.
Một người phụ nữ ở bên cạnh cha cô sáu bảy năm, tuy rằng cha cô nhớ nhung người vợ đã khuất nên luôn không làm thủ tục với Trang Uyển Như, nhưng vẫn đối tốt với bà ta, Chung Hi nhìn ở trong mắt.
Thậm chí, cô đã chuẩn bị chấp nhận Trang Uyển Như.
Chỉ là không ngờ, Trang Uyển Như lại lựa chọn bỏ đi khi tập đoàn Chung thị xảy ra chuyện và nhà họ Chung khó khăn nhất!
Biến mất không dấu vết!
Người mà cô cho rằng đã biến mất trên thế giới này, lại yên lành xuất hiện ở đám cưới lần thứ hai của Bạc Lương Thần?
Đôi mắt xinh đẹp của Chung Hi lạnh lẽo, lạnh như băng.
Lục Bắc theo ánh mắt của Chung Hi nhìn về phía bên kia, nhíu mày nói: “Hi Hi, bà ta bây giờ là mẹ kế của Ôn Nguyễn Nhi.”
Chung Hi như bị sét đánh.
Ha…
Thế giới này thật nhỏ bé.
Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của Trang Uyển Như.
Trang Uyển Như vốn đang dựa trong ngực của Ôn Quốc Huy, đột nhiên nhìn vào đôi mắt băng giá của Chung Hi, bà ta khẽ kêu lên rồi theo bản năng đẩy Ôn Quốc Huy ra đứng thẳng người lên.
“Chung Hi?”
Sao nó ra ngoài rồi?
Không phải bị kết án hai năm sao? Bây giờ mới một năm thôi mà.
Bà ta vội vàng muốn tránh, nhưng trước mắt làm gì có nơi nào để bà ta tránh được, chỉ đành dựa ở trong ngực Ôn Quốc Huy trước.
Giọng Trang Uyển Như không lớn nhưng lại thu hút những vị khách ở bên ngoài.
Mọi người đều biết Chung Hi, cô là vợ cũ của Bạc Lương Thần, một năm trước đã bị tống vào tù.
Ôn Quốc Huy nhíu mày, “Bảo vệ.”
Nhưng bảo vệ chưa kịp đến để đuổi Chung Hi ra ngoài, thì cửa khách sạn ở phía sau họ đã mở ra.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Bạc Lương Thần mặc một bộ vest màu đen, tóc khéo léo chải ngược ra phía sau, để lại một ít tóc mái buông lơi trước trán, che đi đôi mắt lạnh lùng kia.
Những người có mặt tại đây đều hít một hơi thật sâu, e là sẽ có trò hay để xem.
Vợ cũ của tổng giám đốc Bạch, được ra tù trước thời hạn, còn đi cùng với cậu chủ nhà họ Lục, đến để đập phá hôn lễ ư?
Đôi mắt anh ta lướt về phía bóng dáng xinh đẹp kia, một năm không gặp cô đã gầy đi rất nhiều.
Làn da trắng đến mức không có chút máu, nhưng đôi mắt kia lại ánh lên vẻ kiên định.
Người đàn ông nhìn chăm chú hồi lâu, đầu mày nhíu lại, anh ta cũng không ngờ họ sẽ gặp lại nhau vào một dịp như thế này.
Cùng lúc đó Chung Hi cũng nhìn thấy anh ta, chú rể của ngày hôm nay!
Cô không còn yếu đuối lẩn tránh giống như trước đây nữa, mà nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta hơn nữa còn mang theo một chút chế giễu, Bạc Lương Thần, tôi đến tặng cho anh một món quà lớn.
Ánh mắt mang theo vẻ kiên cường và mạnh mẽ kia khiến trong lòng Bạc Lương Thần có sự xao động hiếm thấy.
Mái tóc dài trước đây đã được đổi thành kiểu tóc ngắn ngang tai khoan khoái nhẹ nhàng, không còn xinh đẹp như trước nhưng lại phù hợp với Chung Hi của hiện tại hơn.
Một người phụ nữ đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa.
Cuối cùng, là anh ta dời ánh mắt đi trước.
Giống như không nhìn thấy cô, anh ta gật đầu chào vài vị khách và đi về phía Ôn Quốc Huy.
“Tống giám đốc Ôn, hôn lễ có thể bắt đầu.” Giọng nói của Bạc Lương Thần không lạnh không nặng nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức.
Sắc mặt Ôn Quốc Huy chợt thay đổi, ông ta đáp, “Được.”
Cho dù hôm nay là ngày kết hôn của con gái ông ta và Bạc Lương Thần, thì Bạc Lương Thần vẫn gọi ông ta là tổng giám đốc Ôn chứ không phải gọi là bác hay cha.
Sự xa cách này khiến trong lòng Ôn Quốc Huy cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Ai bảo đối phương là Bạc Lương Thần.
Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như theo Bạc Lương Thần đi vào, Trang Uyển Như không dấu vết nhìn Chung Hi, nhưng mí mắt đột nhiên giật không ngừng.
Cầu trời phù hộ, hôn lễ ngày hôm nay nhất định phải diễn ra suôn sẻ.