Trong nháy mắt đó, Lục Bắc bỗng cảm thấy miệng nhạt thếch.
"Chung Hi à, anh còn tiền, tiền của em thì em mang trả nợ đi." Lục Bắc cúi gằm, giọng nói tràn đầy không cam lòng.
Anh đã nghĩ đến mọi cách có thể nghĩ ra được.
Nhưng mẹ anh nhất quyết muốn anh đính hôn với Từ Á hoặc là xác định quan hệ trước, sau đó mới tiếp tục đầu tư cho đội xe.
Đám bạn bè của anh đều được "thông báo" rồi.
Hầu hết bọn họ đều là cậu ấm cô chiêu ở Vân Thành, việc kinh doanh trong nhà có dây mơ rễ má với nhau nên không ai dám giúp đỡ.
Nếu không phải vậy thì bây giờ Lục Bắc cũng chẳng khó khăn thế này. Anh không muốn từ bỏ, cũng không muốn khiến cho các anh em trong đội xe bị ép phải dừng bước giữa đường.
Anh đặt đũa xuống: "Cho dù có khó khăn đến mấy, anh cũng không..."
Cần tiền của Chung Hi.
Nhưng anh còn chưa thốt ra nửa câu sau đã đối diện với đôi mắt trong veo của Chung Hi, đành nuốt lại những lời mạnh miệng.
Anh lẩm bẩm: "Không cần là không cần."
Chung Hi dứt khoát lấy giấy vay nợ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: "Anh ký đi! Chờ khi nào anh có tiền thì trả em, có tính lãi. Ít nhất thì anh cũng phải cầm cự qua hai trận đấu tháng này."
Trước khi đến đây, cô đã gọi điện cho Tôn Lưu nên biết rõ tình hình hiện tại của đội xe.
Nếu không thể giải quyết vấn đề tiền bạc thì đội xe chỉ còn nước giải tán.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Từ Á gọi với vào trong: "Anh Lục Bắc ơi, anh mau ra ngoài đi, bác gái đến rồi."
"Mẹ anh?" Lục Bắc sửng sốt: "Sao bà ấy lại biết chỗ này?"
Anh đứng phắt dậy, cấp tốc thu dọn đồ đạc ngổn ngang trên mặt đất.
Chung Hi ăn thêm miếng mì, sau đó bình tĩnh đeo ba lô, đi ra ngoài từ cửa ban công. Chỗ đó có thể đi thẳng đến căn phòng bên kia.
Đến khi Lục Bắc hoàn hồn, trong phòng đã không còn bóng dáng Chung Hi mà chỉ có giấy vay nợ trên bàn.
Hàn Chỉ Mai ra lệnh cho người trong đội xe mở cửa.
Vừa vào phòng bà ta đã trông thấy Lục Bắc đang ngồi đó ăn mì một mình.
Từ Á nhíu mày: "Không đúng, rõ ràng là chị Chung Hi ở đây."
Lục Bắc nuốt miếng mì trong miệng, lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Mẹ à, sao mẹ lại biết con ở đây?"
Từ Á ở phía sau cúi đầu.
Ngoài cô ta ra, những người ở đây làm gì có ai mật báo cho Hàn Chỉ Mai kia chứ! Lại còn đúng lúc Chung Hi và Lục Bắc ở riêng trong phòng.
Hàn Chỉ Mai biết tin Chung Hi lại đến tìm con trai mình từ chỗ Từ Á thì lập tức chạy tới. Nhưng căn phòng này chỉ lớn chừng ấy, hoàn toàn không có chỗ giấu người.
Từ Á đành phải nở nụ cười: "Hôm nay em đến đây để báo cho anh một tin vui, em sẵn lòng tiếp tục đầu tư cho đội xe của anh."
Lục Bắc và người trong đội xe đều sững sờ.
Song Lục Bắc nhanh chóng bình tĩnh lại: "Thưa mẹ, con không thể đồng ý với điều kiện mẹ đưa ra."
Cách bờ vai Hàn Chỉ Mai, anh nhìn Từ Á bằng ánh mắt không có chút tình cảm nào.
Từ Á cúi đầu im lặng.
Hàn Chỉ Mai hừ mũi: "Mẹ biết con thích ai, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, không ép con nữa. Mẹ nghĩ được như vậy là nhờ Tiểu Á khuyên nhủ rất lâu, cho nên sau này con đừng xa lánh con bé nữa, cứ xem con bé như em gái có được không?"
Lấy lùi làm tiến mới có thể giúp Từ Á ở lại bên cạnh Lục Bắc một cách danh chính ngôn thuận.
Hai mắt Lục Bắc bỗng sáng ngời: "Thật ạ?"
"Đương nhiên, mẹ đã chi tiền rồi."
Ở bên ngoài, đám Tôn Lưu vô cùng kích động: "Tốt quá!"
"Cảm ơn mẹ!"
Cuối cùng Lục Bắc cũng nở nụ cười, thấy vậy Từ Á mím chặt môi. Đến khi Hàn Chỉ Mai muốn đi, cô ta cũng ngồi xe rời đi theo.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
"Tiểu Á à, cách này của cháu được đấy. Vì chuyện của đội xe mà thằng bé chiến tranh lạnh với gia đình rất lâu rồi, bác đang lo phải làm cách nào khiến cho nó xuống nước đây." Hàn Chỉ Mai kéo tay Từ Á, nhìn kiểu gì cũng thấy thích.
Nhưng bà ta không nghĩ ra tại sao con trai mình lại thích người phụ nữ đã ly hôn kia.
Từ Á nhếch môi cười: "Bác gái, anh Lục Bắc cũng rất lo lắng cho sức khỏe của bác và bác trai. Thật ra người một nhà ấy mà, cứ nói ra là được. Anh ấy thực sự rất thích chị Chung Hi, cháu tình nguyện rút lui và chúc phúc cho hai người họ."
"Thế thì không được!"
Hàn Chỉ Mai nghĩ đến thực lực của nhà họ Từ, lập tức túm chặt tay Từ Á.
"Bác chỉ nhận một người con dâu là cháu thôi. Lần này bác bảo thằng bé mời Chung Hi đến dự tiệc sinh nhật của bác là muốn làm cho cô ả kia biết sự chênh lệch giữa cô ta và con trai của bác."
Cho dù thiên kim tiểu thư nhà họ Chung ngày trước đứng trước mặt bà ta, bà ta cũng phải suy xét, chứ đừng nói chi đến Chung Hi hiện tại.
Từ Á giấu đi vẻ đắc ý nơi đáy mắt, giả vờ ngoan ngoãn: "Cảm ơn sự công nhận của bác, cháu sẽ cố gắng."
Hàn Chỉ Mai càng nhìn Từ Á càng thích, mà hễ nghĩ đến Chung Hi là lại tức sôi gan.
...
Trên đường Chung Hi về nhà, Lục Bắc lái xe đuổi theo.
Anh thẳng tay kéo Chung Hi xuống xe taxi, sau đó dúi giấy vay nợ vào tay cô: "Đội xe có tài trợ rồi, em lấy lại số tiền này đi."
"Nhanh thế?" Miệng nói vậy chứ động tác không chậm chút nào, Chung Hi lập tức cầm giấy vay nợ luôn.
Lục Bắc kìm lòng không đậu, giữ chặt cô: "Còn nữa, anh có một tin vui muốn báo cho em."
"Buổi tối mời em ăn cơm à?"
Lục Bắc hắng giọng: "Trong đầu em nghĩ có chuyện ăn uống thôi sao?"
"Dân đặt ăn uống lên hàng đầu." Chung Hi ngẩng đầu nhìn anh: "Còn tin gì vui hơn ăn chùa miễn phí sao?"
Đối với cô thì không có.
Lục Bắc bất đắc dĩ gật đầu: "Em nói cũng có lý. Vậy thì mấy ngày nữa anh mời em đến nhà anh ăn cơm, ăn một bữa ngon."
Mẹ anh đã đồng ý cho anh theo đuổi Chung Hi!
Anh muốn dẫn cô tới tham dự tiệc sinh nhật, để cho tất cả mọi người đều biết Chung Hi không còn là cô vợ cũ bị Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi bắt nạt nữa, sau này cô là bạn gái của anh, thậm chí là Lục phu nhân tương lai.
"Em không đi." Gương mặt của mẹ anh và dáng vẻ vênh váo của bà ta khi đối xử với cô cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô lắc đầu từ chối: "Em phải chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế nên bận lắm."
"Nghe nói hôm đó sẽ mời đầu bếp từ châu Úc đến nấu ăn tại chỗ."
"Ngày nào? Mấy giờ? Em có cần mang quà không?"
Nét mặt Lục Bắc giãn ra, anh dịu dàng nhìn cô: "Không cần đâu, em đến là được rồi."
Anh sẽ chuẩn bị một món quà thay cô.
Anh chỉ hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh suốt buổi tối hôm ấy.
Chập tối ngày hôm sau, Chung Hi kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên tầng thì trông thấy một gói hàng to đặt ở cửa nhà, trên đó có ba chữ "Chung Hi nhận".
Cô ngắm nghía chiếc hộp kia hồi lâu, nghĩ đến tin nhắn Lục Bắc gửi hồi sáng.
Chung Hi đi đến xách gói hàng lên, tiếp đó mở cửa ra, đóng cửa lại, tiện tay ném bừa rồi đi nấu cơm.
Cho đến ngày hôm sau lúc Lục Bắc đến đón cô, gói hàng kia vẫn còn nguyên chưa bóc, nằm im lìm trên mặt đất.
"Em không thử chiếc váy anh mua cho em sao?" Lục Bắc nhìn trang phục đơn giản với áo sơ mi và quần jean của cô, anh thử gợi ý: "Ngày hôm nay mẹ anh tổ chức sinh nhật, sẽ có rất nhiều người thân của anh."
Chung Hi chớp mắt: "Có vấn đề gì sao?”