Nhưng chẳng ai có thể giải thích được tại sao Bạc Lương Thần lại không làm như vậy.
Họ đã là vợ chồng cũ của nhau, nhưng họ luôn xuất hiện cùng nhau trong tầm mắt của mọi người, mặc dù không phải với thân phận là một cặp đôi.
Vì thế đã có rất nhiều lời ra tiếng vào từ phía mọi người.
“Tôi cho rằng Chung Hi hợp với Bạc tổng hơn. Còn Ôn Nguyễn Nhi đó y chang một cái bình hoa di động. Mặt mũi hay dáng người cô ta đều thua xa Chung Hi, về khí chất thì cô ta lại càng không có cửa so sánh.”
“Ôi, nếu nhà họ Chung không sụp đổ, thì hai người bọn họ đã là một cặp đôi huyền thoại rồi.”
“Tại sao khi nãy Ôn Nguyễn Nhi lại vô cớ nhắc tới nhà họ Chung, chắc hẳn trong lòng cô ta rõ hơn ai hết. Cô ta biết mình không thể so với Chung Hi, nên cô ta mới giở trò quỷ đó. Tôi thực sự không hiểu sao Bạc tổng lại nhìn trúng cô ta.”
“Người ta biết làm nũng ấy mà…”
Mọi người bất lực nhìn Ôn Nguyễn Nhi ưỡn ẹo trong vòng tay của Bạc Lương Thần.
“Lương Thần, em thật sự không có ý đó, anh đừng nghe cô ta nói.”
Lúc này, Bạc Lương Thần lạnh lùng liếc mắt qua, ánh mắt anh sâu hun hút.
Ánh mắt đó khiến Ôn Nguyễn Nhi hờn dỗi cắn chặt khóe môi, cô ta không dám lên tiếng nữa.
Chung Hi cười khẩy và quay sang nhìn Trần tổng, người vừa bàn chuyện làm ăn với Bạc Lương Thần, với thái độ đúng mực, “Nếu hai người đang thảo luận về những khía cạnh hợp tác khác, thì có thể tôi không đủ tư cách lên tiếng, nhưng nếu là vài chiếc tàu chở hàng đang neo đậu ở bến phà, thì vừa hay tôi có một chút thông tin đây.”
Trước đây cô đã từng gọi một điện thoại nặc danh cho tập đoàn Bạc thị, tự xưng là phóng viên muốn phỏng vấn Bạc Lương Thần, nhưng tất nhiên cô đã bị từ chối.
Nhưng cô đã không từ thủ đoạn để bám víu, cuối cùng cô đã lần theo manh mối và tìm ra đường dây này.
Đó là lô hàng do Tiêu Nghị, phó tổng tập đoàn Bạc thị nhập từ nước ngoài, không có vấn đề gì về nguồn hàng hay kênh, nhưng hàng thì có vấn đề.
Bạc Lương Thần có lẽ vẫn chưa biết về điều này.
Nếu không, anh sẽ không bao giờ đưa chuyện này ra ánh sáng.
Chung Hi mỉm cười, “Bạc tổng không đích thân xử lý lô hàng đó, nên chắc anh không biết rằng các linh kiện trong đó đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, hơn nữa chúng còn là loại K bị cấm sử dụng theo lệnh nội bộ."
“Cái gì?” Trần tổng giật mình, “Bạc tổng, những gì cô ta nói có phải là sự thật không?”
Cách đây không lâu, khu vực Vân Thành mới ban hành lệnh cấm đối với vấn đề này, nếu Bạc Lương Thần biết rõ những món hàng đó có vấn đề, liệu anh có còn gióng trống khua chiêng kêu gọi hợp tác, đây chẳng phải là anh tự hại mình sao?
Đỉnh lông mày của Bạc Lương Thần cụp xuống, ánh mắt lờ mờ thoáng qua một cơn ớn lạnh.
Trước mặt Trần tổng và mọi người, anh chỉ có thể thanh minh ngay lập tức: “Tất nhiên không phải vậy, Bạc thị chúng tôi không bao giờ làm ăn kiểu chỉ mua bán một lần rồi thôi.”
Chiêu bài của tập đoàn Bạc thị đã bày ra ở đó, Trần tổng vẫn có chút do dự ở trong lòng, nhưng nhìn Bạc Lương Thần, anh ta ho nhẹ một tiếng, “Bạc tổng, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Đây được xem là cách từ chối lịch sự nhất.
Bạc Lương Thần chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta rời đi, và một giây tiếp theo, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Chung Hi.
“Nước cờ của Chung tiểu thư thật khiến người ta bất ngờ.”
“Cảm ơn Bạc tổng đã khen. Con người tôi không có ưu điểm gì cả, tôi chỉ thích nói sự thật, và không quen nhìn người khác bị lừa.” Cô tươi cười, thái độ không quá kiêu ngạo, nhưng có thể thấy rõ rằng cô đang rất vui mừng.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạc Lương Thần tối sầm lại, cô rất vui.
Ở phía xa, Lục Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy Bạc Lương Thần và Chung Hi vẫn còn đang nói chuyện với nhau, anh ta không nhịn được mà hất Từ Á ra rồi nhanh chân bước tới.
“Chung Hi, anh tìm em cả buổi trời.” Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, “Anh đưa em dạo một vòng nhé.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chung Hi cảm thấy ăn chưa đủ no nên cô do dự.
Vào khoảnh khắc đó, Bạc Lương Thần nheo mắt lại.
Ngay sau đó, cánh tay của anh cũng bị Ôn Nguyễn Nhi quấn lấy, cô ta õng ẹo nói: “Lương Thần, em thấy có chút không thoải mái, anh có thể dìu em đi nghỉ ngơi được không?”
Dù sao thì cô ta cũng là một thai phụ.
Nghe giọng mè nheo đó, Chung Hi cảm thấy có chút buồn nôn, cô liền nhận lời Lục Bắc, “Vừa rồi em thấy phía sau hình như có một cái ao?”
“Ừm ……”
Vừa giới thiệu, Lục Bắc vừa dẫn cô ra phía sau.
Bạc Lương Thần không đưa mắt nhìn theo nữa.
Ôn Nguyễn Nhi đã tém lại rất nhiều sau khi trải qua cảnh tượng như vậy vừa rồi, nhưng cô ta vẫn không nhịn được, vẫn cố tìm cách bới móc, chế nhạo Chung Hi, “Lương Thần, anh không thấy Chung Hi đáng thương lắm sao? Vừa ly hôn với anh, lại sắp bị bỏ rơi nữa.”
Bạc Lương Thần im lặng.
“Một gia đình như nhà họ Lục làm sao có thể để con trai độc nhất kết hôn với người như cô ấy. Lúc nãy khi đi ngang qua phía sau, em có nghe mấy bà bảo rằng Lục Bắc đã đính hôn với thiên kim nhà họ Từ rồi đấy.”
Việc anh ta từ bỏ Chung Hi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đến lúc đó, Chung Hi sẽ không còn gì, xem cô còn mặt mũi nào để ở lại khu vực Vân Thành nữa.
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyễn Nhi cảm thấy khoan khoái trong lòng, nhưng sau khi nói xong, phải mất một lúc sau cô ta mới nhận ra phản ứng bất thường của Bạc Lương Thần.
“Lương Thần, anh không vui sao?”
Anh đưa mắt nhìn cô ta, ánh mắt hơi tối sầm lại, “Cô đến đây là để nghe những chuyện phiếm đó hả?”
“Em… chỉ là em tình cờ nghe được, bởi vì chuyện liên quan đến anh nên em mới nói.” Ôn Nguyễn Nhi không hiểu mình đã sai ở đâu.
Cô ta cũng là phụ nữ, việc quan tâm đến chuyện của “tình địch” là điều rất bình thường.
Nhưng Bạc Lương Thần thì khác, đối với anh thì đây là dịp để bàn chuyện làm ăn, nếu không phải vì thân phận anh cần người tháp tùng thì hôm nay anh đã không đưa Ôn Nguyễn Nhi đến.
Mới đến chưa đến nửa giờ, anh nhận ra sâu sắc rằng Ôn Nguyễn Nhi không hợp với anh.
Nói đúng hơn, chính sự thể hiện của cô ta đã khiến anh không thể đồng tình.
Anh không hy vọng cô ta sẽ thể hiện thật xuất sắc, nhưng ít nhất, anh hy vọng cô ta có thể ở yên một lúc, dù là chỉ im lặng ăn giống như Chung Hi.
Bạc Lương Thần cau mày và không nói gì.
Những cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt sâu lắng của anh.
“Các vị khách quý, xin mời lại đây.”
Không lâu sau, bữa tiệc sinh nhật của Hàn Chỉ Mai chính thức bắt đầu, hai vợ chồng họ đứng cạnh nhau, nâng ly cảm ơn tất cả các khách mời đã có mặt và nói những lời rất xúc động.
Khách mời dưới sân khấu rất hợp tác, như thể đã quên mất sự cố nhỏ vừa rồi.
Cho đến khi, Hàn Chỉ Mai cười bảo: “Lúc trước, con trai tôi đã giành chiến thắng ở một cuộc thi nhỏ. Lúc đó, tình hình khá phức tạp, nó đã làm một số chuyện không mấy phù hợp, mong mọi người đừng để bụng nhé.”
Lời này thật mơ hồ.
Nhưng người nghe đều để ý, chốc lát, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Có vẻ nhà họ Lục không đồng ý việc Lục Bắc theo đuổi Chung Hi.”
“Tất nhiên rồi, đó là người phụ nữ mà Bạc Lương Thần không cần nữa. Nhà họ Lục không thể để mất mặt được.”