Lần này đến lượt Chung Hi kinh ngạc.
Bọn họ đúng là đã từng gặp qua, nhưng đó là chuyện hai năm trước, hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau, chỉ là cùng đến nhà người thầy kia chào hỏi mà thôi.
“Đúng vậy, hai năm trước, ở nhà thầy Tân.”
Chung Hi chỉ thành thật nói, nhưng cô nhìn Vân Tích tựa hồ không có phản ứng gì, chỉ gật gật đầu.
Có vẻ như anh ta không nhớ ra.
Chung Hi cúi đầu, không lên tiếng, lại nói tiếp, khó tránh khỏi sẽ làm cho anh ta có gánh nặng, giống như là cô đang bám vào mối quan hệ này vậy.
Chung Hi đã bị người của công ty cho rằng là người có quan hệ, cô không muốn vô duyên vô cớ kéo thêm chút chỉ trích này.
Chẳng bao lâu, việc chia nhóm đã hoàn tất.
Bốn người còn lại trong nhóm của cô đều là nhà thiết kế của MON, hơn nữa có thể nhìn ra được, bọn họ đều rất quen thuộc với Vân Tích, nhưng bọn họ có một điểm chung, chính là đều rất sợ Vân Tích.
Chung Hi xem như là người mới tới, cô lựa chọn yên lặng quan sát.
Cho nên, công việc yêu cầu nhiều thể lực nhất rơi xuống đầu cô.
“Ngày mai cô đi đến sân vận động đem đạo cụ chuyển tới đây, không thành vấn đề chứ?” Người chỉ huy cô tên là Hà Hiểu, tuổi không lớn, nhưng nói chuyện rất có trọng lượng.
Chung Hi nhìn lướt qua hàng hiệu trên ngực cô ta, người trong bộ phận thiết kế.
Vậy hẳn là ở phương diện này rất có kinh nghiệm, cho nên Chung Hi gật đầu: “Đã biết.”
Sau đó bốn người bọn họ lại tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận lựa chọn cùng phối hợp, hiển nhiên, Chung Hi trở thành tên chạy vặt.
Điều này cũng xảy ra trong các nhóm khác, hoặc là hai ba người một nhóm, hoặc cả nhóm cùng làm.
Là nhà thiết kế, ai cũng đều có một chút tâm cao khí ngạo, ai cũng không phục ai.
Chung Hi trước kia lúc đi học, đã quen với những thứ này, cô cũng muốn được yên tĩnh, ngồi bên cạnh suy nghĩ một vài chuyện, ngẫu nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt.
Theo phương hướng kia nhìn qua, là Tề Tinh Lãng.
Hắn cùng Vân Tích ở hành lang bên ngoài nói cái gì đó, cửa đóng lại, chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ qua cửa kính.
Cô bỗng nhiên nhớ tới nụ cười vừa rồi của Tề Tinh Lãng, mi tâm chậm rãi nhíu lại, sau đó, bọn họ đều trở về văn phòng.
Chung Hi đẩy cửa, Lâm Khải và Lưu Viện Viện đều đang chờ cô.
“Chung Hi, chúc mừng cô, có thể được chọn, thật sự là quá tốt.” Lưu Viện Viện kích động nói: “Ngày mai tôi có thể đi đưa cơm cho cô không? Tôi cũng muốn xem làm chụp như thế nào, có lẽ còn có thể gặp được các ngôi sao nữa!”
Chung Hi nhìn ra được, cô ấy thật lòng vì mình mà vui mừng.
“Lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm quay phim cho cô, nếu có thời gian nghỉ trưa, tôi sẽ nói trước cho cô biết, cô cũng đừng chạy tới vô ích.” Chung Hi nói như vậy, lấy điện thoại di động ra.
Một thông tin thu thập được đập vào mi mắt.
Cô híp mắt lại, động tác của Trang Uyển Như còn rất nhanh, nhưng con số này cũng không đúng.
Bên kia, trong ánh mắt Lâm Khải nhìn Chung Hi tràn ngập hâm mộ: “Người xuất hiện cùng với thầy Vân Tích rất nhanh liền có thể tiếp nhận dự án thiết kế, có lẽ không bao lâu nữa, cô có thể tự mình đảm đương một mặt.”
Chung Hi gửi vị trí cho Lưu Viện Viện, cất điện thoại di động đi, thuận tiện thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị tan tầm.
Đầu cũng không ngẩng hỏi ngược lại một câu: “Anh rất hâm mộ sao?”
Lâm Khải sửng sốt: “Đương nhiên.”
“Vậy anh cũng không nên sợ hãi rụt rè ngồi chờ cơ hội tới tìm anh.” Sắc mặt Chung Hi bình tĩnh, gằn từng chữ nói: “Anh thật sự cảm thấy màn rút thăm vừa rồi là dựa vào vận may sao?”
“...”
Chung Hi nói xong, liền một mình rời đi.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lưu Viện Viện không đến hiện trường, cũng không biết tình huống cụ thể, trước mắt chỉ có thể an ủi Lâm Khải trước: “Tính cách Chung Hi chính là như vậy, anh đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Khải nhíu mày, một hồi lâu sau, bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi đi trước.”
Hắn chạy một mạch đến văn phòng của Hansen.
Chung Hi nói rất đúng, hắn không thể chỉ bị động ngồi chờ.
Hôm nay những người bốc thăm trúng tuyển, tất cả đều là những nhà thiết kế có thực lực có kinh nghiệm trong công ty, chưa từng tham gia cũng chỉ có một mình Chung Hi.
Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy sao?
Mười phút sau, Lâm Khải rời khỏi văn phòng Hansen, nhưng trên mặt hắn đã không còn căng thẳng như trước nữa, bởi vì các nhà thiết kế có thực lực đều được làm trợ lý, có mấy dự án hàng hóa nhỏ bị dư lại.
Hắn tìm Hansen chủ động tiến cử, thành công lấy được một dự án thiết kế hàng hóa nhỏ, tuy rằng hoa hồng không nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có tư cách thiết kế độc lập.
Lúc Lâm Khải rời khỏi công ty, tay đều run rẩy.
Lưu Viện Viện còn đang ở cửa chờ hắn: “Anh không sao chứ? Sẽ không bị Chung Hi kích thích đấy chứ?”
“Tôi ổn! Chờ Chung Hi bên kia bận rộn xong, tôi mời hai người ăn một bữa cơm, không, ăn một tuần!”
Lưu Viện Viện nhất thời không phản ứng lại lý do tại sao hắn lại nói như vậy, nhưng vẫn cười đáp một tiếng được: “Nếu Chung Hi biết có thể tiết kiệm tiền cơm tuần sau, cô ấy khẳng định là rất vui mừng.”
Bên kia, Chung Hi còn chưa ra khỏi công ty, liền gặp phải Tề Tinh Lãng.
Cô chậm rãi dừng bước, trực tiếp hỏi: “Vì sao lại phân tôi vào nhóm Vân Tích?”
Cô không phải kẻ ngốc, bốn người kia rõ ràng là trợ thủ của Vân Tích, bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý, thậm chí còn không cần phân công công việc trước, liền mặc định nghe Hà Hiểu chỉ huy, hơn nữa Hà Hiểu cũng không có xin sự phân phó từ Vân Tích, liền thành thạo định ra phương hướng quay chụp.
Hoặc là, là bọn họ bên này vừa vặn thiếu một người chạy việc vặt.
Hoặc là, là việc Chung Hi gia nhập là để đá bay người nào đó.
Vô luận là loại nào, Chung Hi đều có một loại cảm giác bị người khác theo dõi an bài, điều này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa người an bài cô này vẫn là Tề Tinh Lãng.
“Khó trách lúc còn học đại học các giáo sư đều rất thích cô, cô quả thật rất thông minh.” Con ngươi hẹp dài của Tề Tinh Lãng lộ ra vài phần tính toán vụn vặt.
“Nói thẳng đi, anh muốn làm gì?” Chung Hi không còn kiên nhẫn gì nữa.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào những thứ vô nghĩa.
“Nếu cô không chấp nhận đề nghị của tôi, tôi chỉ có thể dựa theo phương thức của tôi mà làm thôi.”
Chung Hi nhíu mày: “Anh cũng chỉ là một huấn luyện viên thực tập sinh mà thôi, đừng ép tôi, nếu không tôi sẽ đem chuyện cậu âm thầm động chân động tay truyền ra ngoài.”
Đến lúc đó, cho dù lãnh đạo MON không xử lý hắn, những nhà thiết kế khát khao cơ hội xuất đầu kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Chung Hi nói xong, đi về phía trước vài bước.
“Đừng chọc tôi, tôi không có thời gian cùng anh chơi loại trò chơi nhàm chán này.”
Cô nói xong, đi thẳng vào thang máy.
Vốn tưởng rằng Tề Tinh Lãng sẽ không không biết tự lượng sức mình như vậy, không ngờ tới hắn vẫn xông tới chặn cửa thang máy, trực tiếp chen vào, nhìn chằm chằm Chung Hi: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn hợp tác với cô, cô vào MON không phải là vì trở lại thế giới vốn thuộc về cô, trả thù Bạc Lương Thần sao?”
“Tôi có thể giúp cô, để cô trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích.”
“Cho dù cô không tín nhiệm tôi, cũng có thể tín nhiệm Tề gia phía sau tôi, dù thế nào, so với tình huống hiện tại của cô cũng mạnh hơn gấp trăm lần không phải sao?” Hắn nhếch khóe môi, bộ dáng chắc chắn Chung Hi sẽ hợp tác với hắn.
Loại ánh mắt này, làm cho người ta rất không thoải mái.
Chung Hi cắn răng: “Tôi đã nói rồi, không muốn nói lần thứ ba.”
Tề Tinh Lãng nhíu mày, nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên như là hiểu được cái gì đó: “Cô không phải là cho rằng dựa vào một mình cô, có thể lay động địa vị Bạc Lương Thần đấy chứ?”
Chung Hi hiện tại có gì trong tay?
Cô cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng ở nơi hẻo lánh như vậy.
“Bạc Lương Thần nói một câu, có thể cho cô tiến vào MON, cô lấy cái gì đấu với anh ta? Ngay cả với cơ thể này của cô, cũng không thể thu hút anh ta nổi.”
Bang.
Chung Hi không do dự, một cước đá qua.
Tiếp theo, trong thang máy truyền đến một tiếng kêu thảm thiết chói tai, chờ có người nghe tin chạy tới, chỉ thấy sắc mặt Tề Tinh Lãng tái nhợt cuộn trong ở một góc, đau đến không thắt lưng cũng không nâng lên nổi.