Bí cảnh Hóa Long mở ra, dư uy của yêu nghiệt bán thuần huyết chấn động trời cao, thú không dám kêu, chim không dám hót, nên Sở Ninh đã để Hoàng Kim Ma Điêu chờ ở cách đó hơn mười dặm.
Giờ phút này, bí cảnh lại một lần nữa phong bế, chim thú cũng sôi nổi hoạt động, với linh trí của Hoàng Kim Ma Điêu thì không có chuyện không đến tìm hắn, lại càng không mất tích vô cớ.
“Rầm Ào Ào!”
Khi Sở Ninh đang tìm kiếm xung quanh, khu rừng chợt rung lên từng hồi.
Một con Kim Điêu loạng choạng bước ra, trông nó vô cùng uể oải, gần như kiệt sức. Vừa đi đến trước mặt Sở Ninh, nó liền ngã quy xuống, nằm rạp trên mặt đất.
“Đại Kim bị sao vậy?”, Hạng Bàng hiếu kỳ tiến lên hỏi: “Đừng nói là giống với người anh em Bắc Vương cũng đi đánh nhau đấy nhé?”
“Ngươi tưởng ai cũng như hắn à?”, Tân Hoa Ngữ lườm Hạng Bàng, rồi cũng tiến lên dò xét.
Sắc mặt Sở Ninh trở nên rất kỳ quái. Bướu thịt trên đầu Đại Kim đã bong ra thành từng mảng, nổi lên một cái mụt, dường như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra.
Sở Ninh lập tức nhớ đến bức họa “Hung” trong bí cảnh Hóa Long.
“Đại Kim và Hung thật sự có mối liên hệ sâu xa ư?!”, Sở Ninh chấn động.
Chẳng lẽ là dị tượng Thất Tinh Liên Châu, hoặc dư uy của yêu nghiệt bán thuần huyết đã kích thích Đại Kim, khiến nó lột xác?
Việc này... cũng không phải không thểt
Trong tu giả nhân loại có huyết thống thần linh, cân thức tỉnh từng bước.
Sao dị chủng lại không thể như thế?
"Lê-eeee-eezz~l..."
Lúc này, Đại Kim phát ra một tiếng rên rỉ, nó hướng về phía bí cảnh Hóa Long quỳ rạp xuống, trong mắt có hỉ có bi.
Hỉ vì đã biết được cội nguồn.
Bi vì ông cha đã không còn nữa.
Phản ứng của Đại Kim khiến Tân Hoa Ngữ cau mày: “Thật kỳ quái, tên nhóc này không sao đó chứ!?”
“Đứng lên đi”.
“Đi theo ta sẽ không làm nhục danh Hung của ngươi!", Sở Ninh nói.
Đại Kim gật đầu trông rất có nhân tính.
Trước kia, nó đối với Sở Ninh đa phần là kính sợ, hiện giờ, trong mắt nó đã có thêm một điều khác.
“Vốn tưởng có thể cưỡi Đại Kim đến Đại Hại” “Không ngờ vẫn phải nhờ vào chính mình!”
Hạng Bàng lẩm bẩm một câu rồi lấy ra một vật từ trong nhãn Càn Khôn.
Đó là một chiếc thuyền Vân dài đến 10 mét, toàn thân đen nhánh, tỏa ra linh tính. Chiếc thuyền đằng vân vọt lên giữa không trung.
“Đây là linh khí phi hành?”, hai mắt Sở Ninh tỏa sáng.
Hắn từng nghe ở một vài linh thổ đại quốc thuộc Thanh Châu, Linh Khí Sư và Linh Trận Sư liên thủ có thể đúc ra được thuyền Vân phi hành, ngày đi hàng ngàn dặm, hay hàng trăm ngàn dặm cũng không phải chuyện đùa.
Loại bảo vật này chính là lợi khí mở mang bờ cõi của các linh thổ đại quốc, có hơi hiếm thấy.
“Người anh em Bắc Vương, ngươi cũng đừng có nghĩ lung tung”.
Hạng Bàng bế Đại Kim lên, thấy thái độ của Sở Ninh, hắn ta vội nói: “Thứ này là do ta lừa một tên thiên kiêu có được, cũng có một chiếc thế này mà thôi”.
Tân Hoa Ngữ biết rõ tâm tư của Sở Ninh, bèn nói: “Lần này ngươi đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cực, sau khi trở về có thể cô đọng quốc vận càng thêm mạnh mẽ, cũng sẽ có lực hiệu triệu mạnh hơn”.
“Đến lúc đó, chắc chắn có Linh Khí Sư, Linh Trận Sư quy hàng Đại Hạ”.
Vừa nói dứt lời, Tân Hoa Ngữ liền hô lên một tiếng yêu kiều.
Sở Ninh đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng ấy, đột ngột từ mặt đất vọt lên, đáp xuống thuyền Vân.
“Tên khốn! Dám chạm vào ta.
Đến khi hắn thu tay lại, Tân Hoa Ngữ mới kịp phản ứng, cả người nàng ấy như nhữn ra, nghiến răng ken két nói.
Lúc này, Hạng Bàng đau lòng thấy ra một khối đá hình thoi, đặt vào lỗ khảm trên thuyền Vân.
Đây chính là linh thạch. Là do quốc vận của đại quốc lắng đọng tạo thành, cũng là vật tư trọng yếu, có thể khởi động thuyền Vân phi hành.
“Đại Hạ nên thăng cấp thành đại quốc thuộc 100 đại quốc đứng đầu Thanh Châu rồi!”
Sở Ninh đứng chắp tay, nhìn cảnh sắc bên dưới bay vụt qua mà trong lòng có cảm giác hào hùng.
Đại Hạ chỉ mới bước đầu cô đọng quốc vận thì đã sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!