Khụ khụ khụ...Vị hoàng tử liên tục ho khan.
Khó thở quá.
Hắn sẽ chết mất.
Ngột ngạt quá. Tim phổi như muốn lao vụt ra ngoài, là đang đập điên cuồng hay muốn nổ tung trong ngực của hắn?
Nóng quá.
Giống như đốt cháy tim gan, lóc từng mảnh thịt.
Cả người Nhất Dạ tựa như đang chìm trong biển lửa, từng tế bào kêu gào khóc than.
Những kí ức hắn đã cố ép bản thân phải quên kia, một lần nữa bùng lên thiêu rụi lý trí của hắn.
《Con của hầu nữ thấp hèn, sao có thể được hoàng thượng coi trọng?
Tiểu điện hạ cũng thật xuẩn ngốc, thấy chúng ta giả dối một câu, đã lập tức tin tưởng mà nguyện vì chúng ta làm bao việc.》
《Vị nhũ mẫu hắn cho rằng mang trái tim thuần khiết như hoa lan rừng, lúc này đang nép vào lòng tình lang, khanh khách bật cười.
- "Chàng biết không? Để an toàn đến đây thăm chàng, thiếp đã phải xích đứa trẻ đó lại."
- "Tạp chủng đó thật khiến người ta cay mắt, nếu không phải nó là hoàng tử duy nhất của Đại Yến, còn nghĩ có thể sống tới ngày hôm nay sao?"
- "Chàng không cần phải thề độc đâu. Thiếp tin chàng sẽ không lừa dối thiếp, tiền tháng này của Ngọc Lan cung, chàng cầm cả đi này."
- "Chàng thấy không, thiếp yêu chàng nhiều như thế, chừng nào chàng mới hòa ly cô ta, đường đường chính chính rước thiếp về đây."
- "Thiếp muốn được kiệu tám người khiêng, đến phủ có lớp hoa đăng rải đầy nền đất. Đúng rồi, không biết thiếp có nên lợi dụng đứa trẻ kia, để nó cầu xin phụ hoàng của nó không nhỉ?"
Triệu Như Nguyệt lảm nhảm điên cuồng, giống như đang kể một câu chuyện cười. Mà tình lang của nàng ta dường như bất động, y hệt như một con búp bê gỗ bị hỏng, một câu cũng không đáp lại nàng ta.
Nàng ta đưa tay lên chạm vào gương mặt mình khao khát, thì thầm nỉ non.
- "Thế mà thuốc này có công dụng thật. Lệ phi nương nương nói đúng, thứ thuốc này chỉ khiến người ta trở thành con rối bị người khác điều khiển mà thôi.
Chàng biết không, thứ thuốc này vốn dĩ dành cho tiểu điện hạ đấy. Tuy thiếp biết chàng sẽ không phản bội thiếp, nhưng thiếp chờ lâu quá rồi, thiếp không đợi được nữa. Thiếp đem thuốc này cho chàng, để thay chàng thực hiện lời hứa với thiếp."
- "Chàng thấy không, thiếp yêu chàng nhiều như vậy mà. Chàng cũng yêu thiếp vô cùng, có phải vậy không?"
Hiện giờ hai người đang ngồi dưới ổ mai năm ấy, nơi mà hoàng thượng từng thề thốt với vị phi tử xinh đẹp của y.
Nguyện có thần linh chứng giám, nguyện có non sông in dấu mối tình đôi ta.Mà bi ai thay, hoa trong gương trăng dưới nước, tình như ảo mộng, tỉnh lại liền tan.》
Căn phòng của hoàng tử nhỏ u ám, Triệu Như Nguyệt sau khi dốc hết lọ thuốc cho đứa trẻ xong, lạnh lùng buông đứa trẻ ra, Nhất Dạ không được ai níu giữ, cả người đổ gục xuống giường.
Triệu Như Nguyệt lạnh nhạt bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã có một cung nữ đang chờ sẵn.
- "Đã xong rồi sao?"
Triệu Như Nguyệt nghe vị cung nữ kia hỏi, liền lập tức gằn giọng.
- "Thủ đoạn của ta như thế nào, ngươi còn nghi ngờ ư?"
- "Không không..."
Thấy Triệu Như Nguyệt cau mày, nàng ta sợ đến toát mồ hôi hột, vội vàng dịu giọng giải thích. Vị trước mắt này vốn dĩ là một kẻ điên biến thái, nhưng lại ngụy trang bằng một vỏ bọc dịu dàng ôn nhu. Nếu không phải từng chứng kiến thủ pháp tàn độc, thao túng tâm lí vặn vẹo của Triệu Như Nguyệt, nàng ta vẫn nghĩ vị trước mắt đơn giản chỉ là một kẻ bình thường.
Cũng chính vì tâm lý điên cuồng của Triệu Như Nguyệt, Lệ phi mới giao hoàng tử nhỏ cho nàng ta. Có trời mới biết, nàng ta đối xử với hoàng tử nhỏ vặn vẹo thế nào.
- "Triệu Như Nguyệt, Lệ phi nương nương đang đợi ngươi. Chúng ta mau đi thôi."
Cung nữ cầm đèn lồng dẫn đường, Triệu Như Nguyệt với gương mặt trắng bệch nhưng âm trầm, nối gót theo sau. Bước đi thêm một lúc nữa, vị cung nữ thấy có điều gì không ổn, liền lập tức dừng lại.
Nàng khẽ ngoảnh lại, thấy Triệu Như Nguyệt oằn người, nơi khóe môi lặng lẽ rỉ ra một giọt máu.
Mà phía sau Triệu Như Nguyệt, người đáng lẽ phải nằm trên giường lạnh băng như một búp bê sứ bị hỏng, lại đang cầm một con dao nhỏ đang nhuốm máu, ánh mắt đỏ rực lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào vị nhũ mẫu mà hắn từng kính ngưỡng.
Bóng đêm u ám, tà áo của hoàng tử nhỏ, cuốn theo gió tuyết, bay phần phật trong không trung.
Ánh mắt của hắn, như con quỷ lạc lối đến trần gian, thèm khát mạng sống con người.
Thế này là sao, chẳng lẽ thuốc có tác dụng phụ?
Hoàng tử nhỏ vậy mà cầm dao giết người, người bị giết còn là nhũ mẫu thân thiết của hắn.
Nhất Dạ ngẩng đầu nhìn vị cung nữ đang run cầm cập.
Hoàng tử nhỏ tựa như diễm quỷ, bước ra từ vô số mạn châu sa hoa đỏ rực, hắn khẽ nở nụ cười mê hoặc đối phương.
- "Sẽ ổn thôi, tiếp theo, là tới lượt ngươi rồi đấy."
Một khắc ấy, vị cung nữ cảm thấy hoàng tử nhỏ cũng phát cuồng rồi. Mà hoàng tử nhỏ, có khi còn là một kẻ điên biến thái hơn Triệu Như Nguyệt gấp nghìn lần.
《Ác thú không có ai vây giữ, điên cuồng tàn bạo đã ngấm vào xương tủy.
Ngày tàn của Đại Yến, sắp không còn xa nữa rồi.》
◇------------------------
Đại Yến của mấy năm sau đó.
Ở nơi thao luyện, một thiếu niên bề ngoài mang theo hơi thở sạch sẽ, khí chất như sương, hắn dứt khoát gương cung, rút ra một mũi tên.
Mũi tên lao đi như xé gió, xuyên qua hồng tâm.
Lực của thiếu niên dùng rất mạnh, đến nỗi xung quanh mũi tên, đã xuất hiện những kẽ nứt.
Đằng sau thiếu niên, một nam nhân nhìn thấy nội lực của hắn, nở nụ cười hài lòng.
- "Điện hạ tiến bộ quả là thần tốc."
《Tuổi còn nhỏ mà đã thể hiện thiên phú kinh người, có lẽ chỉ có vị nữ đế duy nhất trong lịch sử Đại Yến, mới có thể so sánh với điện hạ mà thôi.》
Nam nhân đã tán dương Nhất Dạ bằng những lời lẽ có cánh.
Sau đó, y nghiêng đầu cười hỏi.
- "Không biết điện hạ đã từng nghe đến vị nữ đế trong lịch sử triều đại nước ta chưa? Nhìn thấy phong thái của điện hạ, ta chợt nhớ đến những dòng miêu tả khí phách của nàng trong giai thoại. Có lẽ khi ấy, nàng cũng mạnh mẽ, quyết tuyệt như điện hạ vậy."
Nhất Dạ nhíu mày, tỏ vẻ không hề quan tâm đến một vấn đề ngu ngốc như thế. Thiếu niên tiếp tục gương cung, mục tiêu lần này là chiếc lá liễu cách xa thiếu niên năm thước.
Bởi thiếu niên hết sức chú tâm, cũng bởi nam nhân cạnh hắn cũng đang nhập tâm theo dõi từng hành động của thiếu niên, vì thế hai người không để ý có bóng cô nương xinh đẹp đằng xa, cả người tựa vào bóng liễu, chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
Nàng là tiểu thư cao quý, là vật báu trên tay của thừa tướng đương triều.
Nàng thừa nhận mình khinh cuồng ngạo mạn, lúc mới sinh ra chỉ có giang sơn xinh đẹp trước mắt mới thu hút được sự chú ý của nàng.
Chấp niệm ngấm vào trong xương, cùng với sự dạy dỗ của phụ thân, nàng khổ luyện bao năm, mục tiêu sau này chỉ có hoàng quyền bao người khát cầu.
Thế nhưng khi bắt gặp hình ảnh của thiếu niên quật cường quỳ trong làn tuyết năm đó, trái tim băng lãnh của nàng, đã dao động.
Tình yêu cũng tựa như ma chướng, lại dễ ăn mòn trái tim người ta như độc dược.
Phụ thân nàng luôn luôn nhắc nhở, khi vướng vào quyền lực, lại muốn nắm được quyền lực trong tay, nếu đã yêu thích một ai, thì đừng để một ai hay biết.
Đặc biệt là đối với người mình thích, nếu như để người đó biết, thì không rõ sẽ kéo lên bao sóng gió tai ương.
Mà thiếu niên cao lãnh trước mắt, nàng không chỉ muốn cả người, mà còn muốn đoạt đi cả tâm của hắn.
Thiên hạ lẫn hắn, nàng đều muốn nắm trong tay.
Thiếu nữ nở nụ cười, khiến thế gian trở nên muôn màu như họa.
Nàng đã đến tuổi cài trâm, dung mạo tuyệt sắc lưu truyền như giai thoại trong thiên hạ, biết bao nhiêu người ngỏ ý cầu thân, thế nhưng nàng đều chướng mắt.
Bởi khi nhìn thấy họ, nàng sẽ tự động liên tưởng đến vị hoàng tử như đóa hoa cao lãnh kia, cảm thấy họ thật xấu xí, chẳng bằng một góc của vị hoàng tử ấy.
Nhất là đôi mắt của vị hoàng tử, ma mị lại yêu nghiệt như lưu ly, đôi mắt hổ phách đào hoa trăm năm có một, khiến muôn người trầm luân chìm đắm.
Chỉ có người như vậy, mới xứng đáng ở bên cạnh nàng.
Phụ thân từng nói, trời cao ưu ái khiến nàng có sắc đẹp tuyệt trần, chính là ban cho nàng thứ vũ khí tối thượng nhất.
Nam nhân trong thiên hạ, tất cả đều phải quỳ rạp trước sắc đẹp của nàng, can tâm tình nguyện để nàng dẫm đạp lên, từng bước đi tới hoàng quyền tôn quý.
Mà thiếu niên cao lãnh trước mắt, rất nhanh thôi, cũng sẽ không ngoại lệ.
Nàng sẽ chờ, chờ đến thời điểm thích hợp, đem đóa hoa cao lãnh đó mà giam cầm trong tay.
Chỉ đến khi vị hoàng tử bước vào Ngọc Lan cung, sát khí quanh người mới tản đi một chút. Không mấy ai biết, hắn lại vừa trải qua một trận huyết tinh.
Để gột rửa che đi mặt hắc ám của bản thân, hắn phải đến nơi thao luyện để thay một bộ y phục mới.
Việc đầu tiên hắn làm, là tìm kiếm thái giám nhỏ của hắn.
Vậy mà hắn nhìn mãi cũng không thấy nàng đâu.
Mặc dù hắn là một vị hoàng tử, là chủ nhân ở nơi này, nhưng bất luận thế nào, vị trí của hai người dường như đảo ngược, luôn là hắn phải kiếm tìm nàng.
Luôn là người đầu tiên phát hiện ra bóng hình nàng trước, còn nàng, để hắn lạnh nhạt lặp lại mệnh lệnh, để hắn tiến về phía nàng, nàng mới nhận ra thân ảnh của hắn.
Trách làm sao được, bởi vì tình yêu như đóa hoa đẹp nhưng có gai, biết rõ hiểm nguy nhưng hắn vẫn vô thức cầm lấy nó mặc cho đau khổ bi thương, máu chảy đầm đìa.
Phải đến khi nào, hắn mới thôi tìm kiếm nàng, nhận ra nàng trước tiên dù nàng có lẫn vào trong biển người? Phải đến khi nào, nàng mới chủ động tìm kiếm hắn đây?
Nhất Dạ khẽ xoay người, hắn ngửi thấy mùi máu tươi.
Mà thái giám nhỏ của hắn, tìm mãi không thấy.
Đáy lòng hắn vang lên tiếng chuông cảnh báo, có chuyện chẳng lành.