Giờ ra chơi, Lý Việt Bạch phát hiện học sinh của mình có điểm là lạ.
Nữ sinh Vương Nhụy bình thường vốn cực ồn ào, hiện tại lại không ra ngoài đuổi bắt đùa giỡn, mà là an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế nhìn điện thoại di động, vẻ mặt ưu thương hậm hực, nhìn nhìn, trong chốc lát bỗng úp mặt xuống bàn mà khóc.
"Thầy Bạch, Vương Nhụy khóc, thầy mau sang xem một chút đi." Lớp phó học tập Hàn Mai vẻ mặt lo lắng thông báo.
Làm giáo viên mới ban ngữ văn kiêm chủ nhiệm, Lý Việt Bạch luôn cố gắng trở thành người thầy mẫu mực, nhiều lần vinh dự được nhận đủ loại danh hiệu thượng vàng hạ cám "Giáo viên ưu tú thập toàn của Lam Kiều Bắc Kinh", "Top 8 nam thần trường trung học", "Bạch nguyệt quang trong cảm nhận của nữ sinh đã tốt nghiệp", đủ loại danh hiệu từ cao xuống thấp, bởi vì hắn lớn lên xinh đẹp, tính cách vừa tốt bụng lại sáng sủa, luôn giúp đỡ mọi người, lúc lên lớp, học sinh không bao giờ nghiêm túc gọi hắn là thầy Lý, mà toàn gọi thầy Bạch.
Vương Nhụy như vậy lại khóc, lớp học vốn dĩ rất ồn ào, trong chớp mắt yên tĩnh lại, từng ánh mắt tò mò nhìn về phía cô.
"Bây giờ là giờ ra chơi, ở trong phòng học làm gì, ra ngoài chơi đi." Lý Việt Bạch khoát tay: "Ai cũng có lúc tâm tình không tốt thân thể không thoải mái, Hàn Mai đưa Vương Nhụy tới phòng y tế, các em không cần lo lắng."
Ai cũng từng là học sinh, chắc chắn không ai không biết lúc mình xấu hổ, sợ nhất là để người khác nhìn thấy, lúc này lại bị giáo viên hỏi thăm, quả thực là trở thành tiêu điểm, tuy Vương Nhụy là nữ hán tử da dày thịt béo... dù sao thì vẫn là nữ sinh!
Lý Việt Bạch bề ngoài bình tĩnh, kì thật nội tâm âm thầm kì quái: Đứa nhỏ Vương Nhụy này gia đình, tính cách đều rất bình thường, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, càng không trêu chọc phải thứ gì phiền toái, chẳng lẽ là yêu sớm? Cùng bạn bè cãi nhau? Hay là làm mất đồ mới mua?
"Thầy, em không sao." Vương Nhụy ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tùm lum, giơ di động: "Chỉ là, chỉ là hôm nay là ngày giỗ của nam thần, em thật đau lòng, hu hu hu..."
"Nam thần?" Ngày giỗ? Ngày giỗ của ai cơ? Lý Việt Bạch không hiểu gì cả.
"Là, là của nam thần 2D." Vương Nhụy một bên khóc nức nở, một bên không quên kịch liệt đề cử.
Nhận lấy di động trong tay Vương Nhụy, màn hình hiện lên video đang xem dở, trong video là bức tranh một nam tử cổ phong, người mặc bạch y phiêu dật, mi thanh mục tú, mặt tươi cười đầy dịu dàng, trong ngực ôm một cái đàn tranh, mái tóc dài hơi rối tùy ý thả, cánh hoa bay lượn trong gió, chính là người có phần trong suốt, mây mù lượn lờ, trên đầu còn có một vầng sáng.
Đây chính là người Vương Nhụy nói, nam thần 2D.
Ấn vào nút play video, thanh âm trữ tình réo rắt tha thiết của nhạc cổ phong truyền ra, còn có giọng nam độc thoại: Ngươi đi rồi, hoa lê ở kinh đô không còn nở nữa.
Trong video, từng dòng bình luận hiện lên chi chít:
"QAQ, người up cho một đao thật tàn nhẫn"
"Người tốt như thế kia, trên thế giới sẽ không bao giờ xuất hiện."
"Hu hu hu ta không cần biết, ta muốn Vân ca ca, Vân ca ca là tốt nhất."
"500 anh em cùng tặng cho tác giả vài con dao đi."
"Tặng dao làm sao đủ, phải tặng thùng xăng! Tính mị vào!"
"Cánh hoa lê tan trong gió, chỉ có tiếng nhạc hiểu lòng ta."
Lý Việt Bạch search trên mạng, liền hiểu rõ.
Gần đây có một cuốn tiểu thuyết mạng rất nổi tên là <Thượng kinh lạc hoa>, lấy bối cảnh lịch sử, cho ta thấy chân thực sắc nét hình ảnh của một quốc gia rộng lớn, trong đó có cung đình tranh đấu, có đế vương mưu quyền, có kim qua thiết mã
(giáo vàng ngựa sắt), có phong cảnh như họa...
Nhưng mà đây là tiểu thuyết đam mỹ.
Lý Việt Bạch là một thanh niên hiện đại chuyên dùng internet, đương nhiên biết đam mỹ là gì. Vương Nhụy thật không hổ danh là nữ hán tử, dám dũng cảm cho thầy giáo xem đam mỹ.
Trong <Thượng kinh lạc hoa> có một nhân vật phản diện hệ hắc ám tên Mộ Dung Nam.
Mộ Dung Nam xuất thân tôn quý, là con trai cả của tiên đế Mộ Dung Phong cùng tiên hậu Tiêu Văn Âm, sáu tuổi được phong chức vị thái tử, vốn có thể thuận buồm xuôi gió mà kế vị, không ngờ vào năm y mười hai tuổi, hoàng hậu Tiêu Văn Âm thất sủng, tuy chưa bị phế bỏ vị trí hoàng hậu, vẫn có thể ở trong cung, nhưng hoàng đế lại không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Mộ Dung Nam bị mẫu thân liên lụy, bị phế bỏ vị trí thái tử, biếm thành Ninh vương, rời khỏi kinh đô, đi tới đất phong, không ngờ vừa tới đất phong, ở nơi xa xôi hẻo lánh này bị người đánh lén, Mộ Dung Nam trọng thương, nhảy xuống khe núi, được dòng sông chảy xiết cuốn đi, may mắn tránh được một kiếp, sau đó đương nhiên là được người cứu.
Người cứu hắn tên là Vân Duy Tri, cũng chính là vị "Nam thần 2D" mà Vương Nhụy não tàn phi thường yêu thích.
Vân Duy Tri là nhạc sư nổi tiếng trong thiên hạ, một khúc tranh đàn lên, thiên địa thay đổi, quỷ thần rơi lệ. Càng không nói đến tính tình hắn cao thượng, dung mạo khí chất quả thật giống tiên hạ phàm, khiến người nhìn mỹ nhân quen mắt như Mộ Dung Nam cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Đương nhiên, trong tiểu thuyết này, dung mạo khí chất đều là hư vô, có thể khiến độc giả yêu thích, phải xem tính cách và cách hành xử của nhân vật.
Khác với bình hoa mỹ nhân
(ý chỉ người đẹp nhưng vô dụng) trong nhiều cuốn tiểu thuyết khác, Vân Duy Tri không chỉ đẹp, mà tính cách của hắn cũng khiến độc giả ưa thích, hắn không ra vẻ, yêu thích nói cười, lúc cần giản dị thì giản dị, lúc nên cao lãnh thì cao lãnh, hình tượng cực kì chân thực, thế nên Mộ Dung Nam từ cung đình máu lạnh vô tình đi ra thấy người đáng yêu như vậy, lập tức yêu điên cuồng, chẳng qua ngại thân phận nên chưa nói hẳn ra, hai người chỉ coi nhau là bạn tốt, tại Ninh Châu tiêu dao tự tại.
Năm Mộ Dung Nam mười bảy tuổi, thế cục chuyển biến tốt đẹp, mẫu hậu Tiêu Văn Âm lần nữa được hoàng đế sủng ái, vị trí thái tử của Mộ Dung Nam cũng được khôi phục, thế nhưng Vân Duy Tri chán ghét cung đình, nhất định không chịu cùng y hồi kinh, hai người cứ như vậy mà xa cách.
Không ngờ, không bao lâu sau khi Mộ Dung Nam hồi kinh, y bị bệnh nặng, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trong mộng liên tục nhắc tới tên Vân Duy Tri, hoàng hậu vừa sốt ruột, vừa kinh ngạc, hỏi qua thị vệ bên người Mộ Dung Nam, mới biết được Mộ Dung Nam thích nhất là nghe Vân Duy Tri đàn, nếu có thể mời người này đến đàn một khúc, có lẽ sẽ qua khỏi họa này, khởi tử hồi sinh.
Hoàng hậu lập tức phái người đem tình huống nguy cấp trước mắt nói cho Vân Duy Tri, Vân Duy Tri đương nhiên thập phần lo lắng cho tính mạng của Mộ Dung Nam, buổi tối vội vàng chạy đến kinh đô, trước mặt hoàng đế, hoàng hậu gảy một khúc vì Mộ Dung Nam, quả nhiên khởi tử hồi sinh, đem y từ trong cơn mê tỉnh lại.
Ngay sau đó, nội dung vở kịch đột ngột chuyển biến, dị biến xảy ra.
Hoàng hậu có hai vị kình địch, vị ngoài sáng là quyền thần trong triều Triệu Nột, vị trong tối là Đan phi Đan Huệ.
Triệu Nột xuất thân danh môn, cực giỏi dùng mưu tính kế, hiện tại đã ngồi lên chức thái sư, ở trong triều hô phong hoán vũ, gia tộc hắn cùng gia tộc hoàng hậu có ân oán cũ.
Đan Huệ được hoàng thượng sủng ái, sinh được một đứa con trai, thường ngày vẫn âm thầm thuận theo hoàng hậu, nhưng không lúc nào không tìm thời cơ hãm hại.
Triệu Nột kết hôn với người trong gia đình Đan Huệ, chị ruột của Đan Huệ là phu nhân của Triệu Nột, bởi thế hai người liên thủ, ý đồ hãm hại hoàng hậu cùng thái tử. Lần này Mộ Dung Nam gặp hiểm nguy mà không chết khiến hai người họ cực hận, nảy sinh ra một độc kế --- vu hãm hoàng hậu cùng Vân Duy Tri tư thông.
Hoàng đế ngu ngốc đa nghi, lại có nhiều năm bất hòa với hoàng hậu, dưới sự thêm mắm dặm muối của hai người kia tin là thật.
Khi Mộ Dung Nam thân mang trọng bệnh tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không còn một bóng người, hoàng hậu bị ép thắt cổ tự tử, còn Vân Duy Tri trước mặt hoàng đế chịu tra tấn nhưng vẫn không chịu nhận tội, bị đánh cho tới chết.
Vì thế Mộ Dung Nam hắc hóa.
Từ nay về sau đi trên con đường ẩn nhẫn báo thù, đại sát bốn phương... Sau nhiều năm cuối cùng cũng loại bỏ hết chướng ngại vật, giết chết phụ thân, đi lên ngôi vị hoàng đế... Chính là lúc đầu hắc hóa quá mức, về sau càng ngày càng trở nên ngoan lệ tàn nhẫn, giết người như ngóe, trở thành nhân vật phản diện đúng tiêu chuẩn. Cuối cùng bị nam chủ đánh bại, tự thiêu trong hoàng cung.
...
Lý Việt Bạch nghiêm túc mà xem xong đoạn giới thiệu vắn tắt, cuối cùng phát hiện hóa ra một đoạn này chỉ là giới thiệu về nhân vật phản diện, hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung cốt truyện.
"Chậc chậc, đúng là làm quá lên, chẳng qua chỉ là nhân vật phụ thôi mà?" Hàn Mai khinh thường nhún nhún vai: "Không hiểu viết kịch kiểu gì, thổi một phát thành nam thần, nhân vật chính còn chưa nói đến nốt!"
"Chính là được mọi người ủng hộ rất nhiều!" Vương Nhụy vừa khóc vừa cãi lại: "Vân ca ca ôn nhu đáng yêu nhất!"
"Tớ cũng biết, nhưng mà mỗi ngày các cậu sang weibo
(Gốc: Microblogging - mạng xã hội thu gọn, phổ biến là instagram, tumblr, twitter. Ở TQ thì người ta sử dụng các mạng "vi bác" như sina weibo, sohu weibo... Để hợp với hoàn cảnh, mình để luôn là weibo) của người khác nói về hắn, tớ nghe đến phiền." Hàn Mai thở dài nói.
"Đó không phải do tớ! Hàn Mai cậu thật quá đáng! Hôm nay là ngày giỗ của nam thần, cậu còn nói như vậy!" Vương Nhụy càng nghe càng tức, cũng không khóc nữa, cô rút mấy tờ giấy lau nước mắt, liền đứng lên cùng Hàn Mai giương nanh múa vuốt.
... Càng ngày càng không thể hiểu được hoạt động giải trí của học sinh.
Lý Viêt Bạch lắc đầu, đem di động để lên bàn Vương Nhụy, lần nữa đi lên bục giảng.
Tiếp theo là tiết ngữ văn của hắn.
Học được một nửa, cửa phòng học bỗng dưng bị đá văng ra.
Một người đàn ông trung niên xông vào, đầu tóc rối tung, quần áo cũ nát, hai tay cầm hai cái dao mổ thịt. Khuôn mặt gã xấu xí, đôi mắt vừa hung ác lại vừa đáng khinh.
Khi thấy một phòng đầy học sinh, người đàn ông rõ ràng giật mình.
Lý Việt Bạch có một ưu điểm ---- vào thời khắc nguy cấp, đầu óc hắn hoạt động nhanh hơn so với mọi người.
Trường trung học của bọn họ có vị trí khá tốt, bên cạnh là trường tiểu học cùng với nhà trẻ.
Gần đây trường học đang trang hoàng lại, lắp thêm đường ống phía dưới, tường đều bị phá hủy, bảo vệ chỉ có thể trông cổng trường, không cách nào phòng bị tường vây.
Trong vài giây đồng hồ hắn đã đánh giá người đàn ông này vài trăm lần, có thể thấy rõ ràng, người này có khả năng là phần tử mà báo đưa tin mấy ngày nay, loại cầm dao vào nhà trẻ chém giết những đứa trẻ vô tội, nguyên nhân là do sinh hoạt không tốt, lâm vào tuyệt vọng, nảy sinh ra tâm lí trả thù xã hội.
Cũng có thể là do cảm xúc không ổn định, gã đến nhầm trường, học sinh trung học tuy là tay không tấc sắt, nhưng so với đứa bé cũng có sức chiến đấu hơn nhiều, không phải đối tượng tốt nhất để phát tiết.
Phòng học rơi vào yên tĩnh giống như chết.
Người đàn ông cắn răng, nâng lên con dao chém về mấy nữ sinh phía trước...
"Dừng lại." Lý Việt Bạch nói: "Xổ số của anh."
"..." Người đàn ông quả nhiên dừng lại, chuyển hướng về phía Lý Việt Bạch.
"Xổ số của anh, trúng thưởng, năm nghìn vạn." Lý Việt Bạch nói ra từng chữ.
Xổ số? Xổ số cái gì? Học sinh trong phòng cũng ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông sửng sốt một chút, lập tức kích động đi lên phía trước, tay cầm con dao run rẩy không ngừng, vài chữ hung tợn thoát ra từ trong mồm: "Định lừa tao? Làm sao mày biết tao trúng thưởng?"
"Tôi biết." Lý Việt Bạch nói: "Tối hôm qua, anh mua xổ số ở quán rượu chỗ giao lộ đường Nam Kinh với đường Tây Ba, vẫn luôn đặt trong túi áo."
"Làm sao mày biết tao trúng thưởng?" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi rống lên.
"Tôi xem tướng là biết." Lý Việt Bạch nghiêm túc nói: "Ba giờ là công bố kết quả, anh không tin thì chờ một chút?"
"Người anh em, nghe tôi nói này, vứt đi năm nghìn vạn trong tay, chạy đến ở nhà giam, không đáng giá." Lý Việt Bạch tới ngăn kéo tư của giáo viên, lấy một lon bia đưa cho người đàn ông.
Lúc cảnh sát tới là 2 giờ 40 phút.
Người đàn ông say đến không biết trời đất trăng sao gì, bị mang đi liền khóc lên, nước mắt nước mũi tùm lum.
Lý Việt Bạch không quên đưa tiễn: "Người anh em, đừng lo lắng, trong trại giam cũng có TV, lần này không trúng thì lần sau trúng, kiên cường lên!"
Người đàn ông nhìn qua bả vai cảnh sát, miệng phun bong bóng giơ hai ngón tay cái lên: "Kiên cường!"
Các học sinh vẫn còn khiếp sợ, chưa thể hồi phục tinh thần.
"Thầy Bạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Nhụy lớn giọng kêu lên: "Đợi hôm nào em tặng thầy cờ trao thưởng, trên cờ nhất định viết bốn chữ: Miệng thần công phá!"
"Đúng vậy, thắng không vẻ vang gì..." Một nam sinh không phục mà phụ họa: "Diễn gì không diễn lại diễn cái này, em đã sớm nhìn ra gã đang giả vờ... Nếu gã mà chém xuống, thì làm gì còn danh hiệu miệng thần này nữa?"
"Thầy Bạch, lúc nãy không phải diễn viên thầy mời đến đấy chứ? Là tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho cuộc đua "Đệ nhất nam thần khu Lam Kiều" năm tới à?" Hàn Mai là một thanh niên lý luận lâu năm, lần này cũng xen mồm vào.
Lý Việt Bạch mở ngăn kéo, uống một hớp bia vào miệng.
"Dao tốt thì tốt thật, nhưng mà nơi này không chịu đựng được." Hắn chỉ vào vị trí trái tim.
"Cái xổ số thầy bảo là chuyện gì?"
"Càng là người nghèo khó, càng mong giàu lên trong một đêm. Người này nghèo khó đã lâu rồi, có thói quen thường xuyên mua xổ số." Lý Việt Bạch giảng giải: "Trên giày gã có vệt sơn trắng -- gần đây nhất chỉ có giao lộ giữa đường Nam Kinh với đường Tây Ba là có trát phấn mặt đường, thời gian là hôm qua, mà trong vòng mười dặm xung quanh đây, mua dao không hạn chế số lượng mà không có giấy chứng nhận của cửa hàng cũng chỉ có chỗ đó. Trong tay gã là hai con dao chuyên để chặt thịt giống của Vương mặt rỗ, cũng không bóc mác, một con dao 100 đồng, hai con ưu đãi 198 đồng, các em nói xem, liệu hắn có dùng 2 đồng còn lại mua xổ số không? Thói quen thật là một thứ đáng sợ..."
...
"Đầu thầy hơi choáng, đi ra ngoài chút." Lý Việt Bạch phất phất tay: "Tự học!"
Tửu lượng của hắn rất kém, uống một chút là say, vừa rồi là cố gắng chống đỡ.
Chỗ cửa ra vào toilet có mấy cái bậc thang.
Lý Việt Bạch không để ý, liền trượt chân ngã xuống.
Trước khi hôn mê hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ ngày mai báo mạng sẽ giật tít gì.
<Kinh ngạc! Thầy giáo tại Bắc Kinh dũng cảm đấu trí với kẻ bắt cóc lông tóc vô thương, sau đó vô ý ngã chết trong nhà xí.>
Mẹ nó thiểu năng.
Không biết hôn mê bao lâu, sau khi tỉnh lại, Lý Việt Bạch cảm thấy trí ngu của mình đã được nâng cấp lên một tầng cao mới.
Chính mình cưỡi trên lưng một tuấn mã màu trắng, bộ yên ngựa nạm bảo thạch hắn không gọi tên nổi, trông cực kì thanh lịch hào phóng. Chính mình mặc bạch y, dù kẹp chặt tay áo cũng không mất đi phiêu dật, trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, mang mũ choàng. Nhìn kĩ hai tay của mình, ngón tay thon dài tinh tế, khớp tay phân minh, bởi vì không có thói quen cưỡi ngựa, nên bị mài đến sưng đỏ...
Nam tử anh tuấn phía trước ghìm cương ngựa lại, quay đầu vui vẻ nói: "Vân tiên sinh, đến kinh đô rồi!"
Trong đầu đinh lên một tiếng, truyền ra âm thanh của hệ thống: "Chào ngài, hoan nghênh đi vào hệ thống tự cứu của nam thần bạch nguyệt quang, vị trí tác phẩm hiện tại: Thượng kinh lạc hoa, nhân vật hiện tại: Vân Duy Tri."
Lý Việt Bạch tình nguyện men theo cống thoát nước bò trở lại nhà xí của trường.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Thế quái nào lại tới cái video vừa nói tới?
Ông đây mà chết thì hoa lê kinh đô đếu có nở đâu nhá!