Sau khi rời khỏi phủ Nguyên soái, về chỗ ở của bản thân, Lý Việt Bạch không nhịn được nhớ lại tất cả vừa xảy ra ở sảnh yến hội.
Thân thủ của Cesare tương đối tốt, vượt xa năng lực nên có của tân binh ở tuổi này, động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, góc độ chuẩn xác, tốc độ cực nhanh...
Từng cơn nghi hoặc tuôn ra trong đầu -- nếu Cesare luôn bị thiếu gia Richard ràng buộc bên người, vậy y lấy đâu ra thời gian để huấn luyện? Vì sao sẽ có biểu hiện không tầm thường như vậy?
Hơn nữa, thân là thủ hạ của thiếu gia Richard, tại sao không cố kị hậu quả của việc chọc giận chủ nhân, mà lại công khai đứng về phía Lôi?
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch cơ hồ hoài nghi, tất cả đều là trò hề thiếu gia Richard tự biên tự diễn, mục đích chính là khiến Cesare giành được tín nhiệm của Lôi.
Nhưng, khi cẩn thận quan sát phản ứng sau đó của thiếu gia Richard, Lý Việt Bạch lại phủ nhận khả năng này.
Hành vi của thiếu gia Richard từ trước tới nay đều là gọn gàng dứt khoát, không vòng vèo quanh co, nếu thực sự có âm mưu gì, căn bản không giấu được.
Lần này, kế hoạch tập kích Lôi không thành, thất vọng trên mặt thiếu gia Richard hiện lên rõ mồn một.
Ngại mặt mũi của Nguyên soái, Lôi cũng không thực sự tức giận, chỉ là báo cho Richard: Chuẩn bị cho tốt buổi diễn tập tuần sau.
Sau đó Lôi liền xoay người rời đi, để lại Richard tại chỗ, sắc mặt hết sức khó coi.
Nguyên soái giao Richard cho Lôi quản thúc, đương nhiên cũng bao gồm việc huấn luyện năng lực quân sự.
Diễn tập, chính là một cách để Lôi kiểm tra bài tập của Richard.
Đương nhiên không có khả năng dùng đao thật súng thật để đánh, chỉ là dùng máy tính mô phỏng chiến đấu, cho Richard dẫn đầu một tiểu đội chiến đấu, tác chiến với cấp dưới của Lôi, thắng được thì mới được xem là đủ tư cách.
Richard từ nhỏ hoành hành ngang ngược, điều khiển phi hành khí xông loạn khắp nơi, về việc chiến đấu hao tâm tổn trí như vậy, căn bản ngay cả một thiếu úy bình thường dưới trướng Lôi cũng không thắng được.
"Ký chủ, ngài đừng quên, diễn tập tuần sau ngài cũng phải tham gia." Hệ thống nhắc nhở.
Một khung thoại đúng lúc nhảy ra: "Xin chào ký chủ, xin ngài tuần sau hãy nhận lời mời của Lôi Ares, tham quan buổi diễn tập mô phỏng của Richard August Than.
Lý Việt Bạch không chút do dự chọn đồng ý.
"Lôi muốn tao đến xem thiếu gia Richard xấu mặt như thế nào ư?"
"Không, hệ thống cho rằng, Lôi càng hi vọng ngài có thể biết chiến đấu trong vũ trụ rốt cuộc là như thế nào." Hệ thống nói.
"Tao ghét chiến tranh." Lý Việt Bạch nói.
"Ai cũng biết ngài ghét chiến tranh." Hệ thống nói: "Cho nên Giáo Hoàng mới yên tâm giao hạm đội X cho ngài bảo quản."
"Hạm đội X..." Lý Việt Bạch giật mình, giơ pháp trượng trong tay lên.
Sau khi hắn bắt đầu xuyên tới thế giới này, trong tay luôn cầm pháp trượng, nguyên nhân chỉ có số ít người ở cao tầng mới biết được -- cây pháp trượng này của hắn, cất giấu một chốt kín, chỉ có Đại tế ti mới có thể mở được.
Trên thực tế pháp trượng là một công cụ điều khiển từ xa, nó khống chế được máy móc tự động hóa hàng năm đợi mệnh của hạm đội X trên quỹ đạo của tinh cầu Amien.
Hạm đội X được tạo nên từ một vạn máy bay tiêm kích không người lái, trên mỗi máy bay tiêm kích không người lái đều có pháo notron sức công phá mạnh mẽ, uy lực tương đương với một quân đội cường đại.
Đây là vũ trang tư mật của giáo hội, chỉ thuộc về giáo hội, vô luận là Thủ tướng hay Nguyên soái đều không có quyền sử dụng.
Nếu hạm đội X nằm trong tay người khác, Thủ tướng cùng Nguyên soái nhất định sẽ lo lắng cùng đề phòng, lo lắng người kia nhân cơ hội phát sinh chính biến, nhân cơ hội cướp lấy quyền lực... Nhưng nếu nó nằm trong tay Đại tế ti, tất cả mọi người đều yên tâm.
Bởi vì lập trường của Đại tế ti rất rõ ràng -- chán ghét chiến tranh, chán ghét tàn sát. Không phải thời điểm cực kì bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không sử dụng hạm đội X.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch cẩn thận cầm pháp trượng, thở dài: "Hạm đội X có thể ngăn cản sự tiến công của Đế quốc hoặc Liên minh không?"
"Có lẽ là có thể kháng trụ lại nửa hạm đội của họ." Hệ thống thành thật trả lời: "Nhiều hơn liền không được."
"..." Lý Việt Bạch hiểu rõ, hạm đội của Đế quốc hoặc Liên minh cũng không chỉ có một nửa, bản thân dùng hạm đội X cầm cố, cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
"Hệ thống, mà không hỏi tao định bảo hộ quốc gia này thế nào sao?" Lý Việt Bạch mệt mỏi nằm lên chiếc giường trắng mềm mại: "Tao định bắt tay ở phương diện vũ khí quy mô rộng."
"À?"
"Trong thế giới hiện thực mà tao lớn lên, một quốc gia chỉ cần có được vũ khí hạt nhân, đã đủ để khiến các quốc gia khác kinh sợ." Lý Việt Bạch nói: "Không biết ở nơi này như thế nào."
"Trong thế giới tinh tế này, khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ cao, sở nghiên cứu vũ khí rất nhiều, cả của chính phủ lẫn tư nhân." Hệ thống nói.
"Sưu tầm kỹ càng một chút." Lý Việt Bạch nói: "Có lẽ sẽ tìm được thứ tao muốn."
"Vâng, phục vụ như vậy, hệ thống rất vui vì có thể cung cấp cho ngài." Hệ thống trầm mặc một lát, liền đem thành quả nghiên cứu mới nhất của sở nghiên cứu vũ khí quốc gia bày ra.
Từng phút từng giây trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ cũng dần tối rồi biến thành màu phấn hồng, thời gian một đêm cứ thế liền qua.
Lý Việt Bạch nghiêm túc xem xong tất cả các thành quả nghiên cứu vũ khí mới nhất, cuối cùng vô cùng phẫn nộ.
Một cái hữu dụng cũng không có!
Thoạt nhìn đủ loại hiếm lạ cổ quái, kỳ thực tất cả đề là phát minh vô nghĩa lý luận suông.
"Cũng không thể nói là tất cả đều vô dụng đi, ký chủ." Hệ thống kiên trì nói, "Nài xem cái này này, là phát minh từ sở nghiên cứu của tiến sĩ Paul Bacz Galapi, cơ quan này có thể che lại toàn bộ không gian của tinh cầu... Có lẽ nó có thể bảo hộ tinh cầu Amien?"
"Tao đã xem xét cẩn thận." Lý Việt Bạch muốn hỏng mất: "Thứ đồ chơi này ngoại trừ nhốt mình đến chết thì có thể làm được gì?"
Cái gọi là cơ quan có thể che lại toàn bộ không gian của tinh cầu, thực chất chính là họa địa vi lao
(quy định phạm vi hoạt động trong một không gian).
Chỉ cần khởi động chốt mở, nó có thể chế tạo một màng năng lượng to lớn, bao trùm lên toàn bộ tinh cầu, tạo thành kết quả -- phi hành khí bên ngoài không có cách nào tiến vào tinh cầu này, chỉ cần vừa lại gần, sẽ giống như đi qua cửa truyền tống, trong nháy mắt truyền tống tới sau lưng tinh cầu.
Nghe qua có vẻ không tệ, như vấn đề là -- người trên tinh cầu cũng không có cách nào ra được.
Loại cảm giác này giống như xây dựng một lớp bảo vệ chắc chắn ở bên ngoài, sau đó nhốt bản thân chết nghẹn trong đó.
Trong thời đại Đại Vũ Trụ này, không có tinh cầu nào muốn bị cô lập, cho nên, cái phát minh này, không chỉ vô dụng, mà còn vô cùng nguy hiểm.
"Vị tiến sĩ này tại sao lại chế tạo ra một phát minh nguy hiểm đến vậy?" Lý Việt Bạch nói: "Nếu vô tình khởi động, nhốt tinh cầu Amien ở bên trong thì phải làm sao bây giờ?"
"Điều này ký chủ không cần lo lắng." Hệ thống nói: "Cơ quan có thể che lại toàn bộ không gian của tinh cầu được điều khiển dựa theo cảm ứng tâm linh, chỉ khi hơn 50% cư dân trên tinh cầu đồng ý khởi động, nó mới có thể khởi động."
"Căn cứ theo điều tra của mày, sẽ có bao nhiêu cư đân đồng ý khởi động nó?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Trước mắt là 0.0000001%. "
"Tạm thời an toàn." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nói: "Hóa ra tinh cầu Amien đã lâm vào tình thế loạn trong giặc ngoài nghiêm trọng như thế sao? Không chỉ thời thời khắc khắc phải phòng bị kẻ địch bên ngoài xâm lược, mà còn phải thời thời khắc khắc phòng bị kẻ điên bên trong nữa."
"Không thể nói như vậy, ký chủ, sở nghiên cứu cũng là vì khoa học..." Hệ thống giải thích.
Tóm lại, kết luận trước mắt là --- không thể dựa vào sở nghiên cứu được.
Thời gian một tuần rất nhanh liền trôi qua, đã đến lúc phải diễn tập.
Lý Việt Bạch đi lên thuyền số PTR6743 của hạm đội số một.
Trên thuyền có rất nhiều binh lính trẻ tuổi đi lại, nhưng người tham gia diễn tập cũng chỉ có thiếu gia Richard cùng vài thủ hạ của y.
Nói cho cùng, trận diễn tập này cũng chỉ là một bài trắc nghiệm nhỏ dành cho thiếu gia Richard mà thôi.
Lúc ở trên chiến hạm, Lý Việt Bạch dừng bước, thưởng thức bầu trời đầy sao bên ngoài tấm thủy tinh một chút.
Ở thời đại này, dấu chân của nhân loại đã trải rộng toàn bộ hệ Ngân hà, nhưng bản chất ác liệt vẫn không thay đổi dù chỉ là một chút, tàn sát cùng cướp bóc vẫn tiếp tục ở một góc nào đó.
Trong mấy ngày này, bóng dáng Cesare Persephone thường xuyên hiện lên trong đầu Lý Việt Bạch.
Cho dù không hề quen biết nhau, không liên quan đến quyền lợi của nhau, hắn vẫn không muốn nhìn thiếu niên này bị Richard ngược đãi.
Nghĩ như vậy, hắn đã đi tới phòng mô phỏng chuyên chuẩn bị cho trận diễn tập.
Phòng mô phỏng không lớn, bên trong vắng vẻ trống trải, không có máy móc dư thừa, chỉ có 20 đài mô phỏng toàn tức ở trong đó, yên lặng ở hai bên mặt đất, mỗi bên gồm mười đài.
Đã là diễn tập, đương nhiên không có khả năng đao thật súng thật điều khiển máy bay tiêm kích trong vũ trụ oanh tạc nhau, tất cả đều phải dựa vào sự mô phỏng của máy tính.
Nhân viên tham dự diễn tập tiến vào máy mô phỏng toàn tức, mở ra kiểu hình toàn tức là có thể thông qua mạng để điều khiển "máy bay tiêm kích" ảo, tình huống chiến đấu toàn bộ được chiếu lên màn hình toàn tức, hiện lên ở phòng mô phỏng trung ương, khiến trưởng quan tham gia phán xử có thể quan sát rõ ràng.
Lý Việt Bạch đến hơi sớm một chút, sau khi ngồi xuống ở ghế giám khảo, nhìn quanh đều không thấy bóng dáng của Lôi.
"Tướng quân Ares đâu?" Lý Việt Bạch hỏi một thị vệ.
"Báo cáo Đại tế ti, Tướng quân Ares đang họp với đội trưởng hạm đội 3, một lúc sau mới có thể đến." Thị vệ nghiêm người, vội vàng báo cáo.
Gần đây Lôi đúng là vô cùng bận rộn, loại việc nhỏ này quả thật không cần tự mình giám sát toàn bộ quá trình.
Tiếng ủng da vang lên -- thiếu gia Richard dẫn đầu 9 thủ hạ của mình ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng mô phỏng, chính bởi Lôi không ở đây nên thiếu gia Richard vốn đã kiêu ngạo giờ càng kiêu ngạo hơn, bộ dáng kiểu cách vô cùng.
Ở cuối đội ngũ, Lý Việt Bạch nhìn thấy Cesare.
Trong nháy mắt đó, Lý Việt Bạch cảm thấy trái tim khẽ nhói -- trên người Cesare mặc quân trang màu xám, nhưng trên cổ cùng trên cổ tay vẫn lộ ra từng vết thương màu đỏ, rõ ràng là bị mấy công cụ như roi quất lên.
Nhưng trên mặt Cesare một chút cũng để lộ vẻ yếu ớt, y chỉ mở to đôi mắt màu vàng xinh đẹp, kinh ngạc nhìn chằm chằm máy mô phỏng toàn tức, biểu tình giống như đứa nhỏ bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy kẹo, tham lam lại lộ ra một chút đáng yêu.
Có lẽ Cesare rất thích mô phỏng diễn tập? Lý Việt Bạch âm thầm suy đoán.
Mô phỏng diễn tập 10 đấu 10, rất nhanh liền bắt đầu.
Đối thủ của thiếu gia Richard là mười binh lính bình thường Lôi cử đến, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tuy quân hàm của bọn họ không cao, nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, năng lực rất mạnh, đối phó với loại hoàn khố như Richard là dư dả.
Hai bên đều dựa theo quá trình tiến vào máy mô phỏng toàn tức, trong phòng mô phỏng trung ương, hình ảnh lập thể to lớn hiện lên -- hai bên trái phải, mỗi bên đều có 100 máy bay tiêm kích, xếp thành trận hình, ngày càng tiến gần nhau hơn.
Máy mô phỏng toàn tức có hệ thống thu âm, Lý Việt Bạch có thể nghe thấy âm thanh chỉ huy hai bên truyền đạt mệnh lệnh.
Cho dù không hiểu quân sự, cũng có thể nhìn ra, tài chỉ huy của thiếu gia Richard thật sự rất tồi.
Y lệnh cho thủ hạ của mình xếp thành trận hình phòng thủ dày đặc, chậm rãi tiến tới, rất nhanh liền bị cấp dưới của Ares dùng trận hình túi
(gốc: 口袋状阵型, cũng không rõ chỗ này lắm, bạn nào biết chỉ mình với nha) bao vây lại.
"Mẹ kiếp..." Thiếu gia Richard một bên mắng, một bên luống cuống tay chân chỉ huy phá vòng vây, lại thủy chung không thể đột phát vòng vây vững chắc của đối thủ.
Vô số tia sáng vụt qua, hai bên đều bắt đầu nổi súng.
Chỉ sau chốc lát, bên Richard liền tổn thất hơn mười máy bay tiêm kích.
Lý Việt Bạch hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hình ảnh trên toàn tức, không tự chủ được tìm mười máy bay tiêm kích Cesare chỉ huy... Rất nhanh liền tìm được, đoàn máy bay tiêm kích của Cesare ở trong trận hình nguy hiểm nhất, trực tiếp đối diện với kẻ địch, nhưng khiến người ta giật mình chính là, không ngờ một cái cũng không thiếu!
Sao lại thế này?
Vừa rồi kẻ địch nã súng kịch kiệt, ai cũng thấy thanh thanh sở sở
(rành mạch), thế nhưng Cesare có thể sinh tồn dưới trận mưa bom bão đạn đó?
Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày, càng nhìn cẩn thận hơn.
Lại một đợt hỏa lực trút xuống, Cesare phản ứng cực nhanh, y đồng thời chỉ huy 10 máy bay tiêm kích nhanh nhẹn né tránh hỏa lực của địch nhân, tốc độ nhanh tựa chim én trong mưa.
Năng lực phản ứng cùng tốc độ như vậy, chỉ sợ chỉ thua Lôi.
Bên thiếu gia Richard bởi vì chậm chạp không thể xoay chuyển bại cục đã bắt đầu tức giận rồi.
"Đội trưởng August Than." Thanh âm Cesare vang lên, mặc dù có một chút khiếp đảm, nhưng lại rất kiên định: "Tôi đề nghị đổi thành trận hình cánh nhạn, đột phá theo hướng trái..."
"Câm miệng!" Thiếu gia Richard nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mày cho rằng mày có tư cách ra lệnh cho tao sao?"
"..." Cesare không đáp lại.
Vì thế, Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn đội ngũ của Richard gian nan giãy dụa trong vòng vây của quân địch, máy bay tiêm kích một đoàn tiếp một đoàn bị phá hủy, số lượng càng ngày càng ít... Giống như mặt trời sắp lặn, mọi chuyện chuẩn bị kết thúc.
Tuy rằng không có hảo cảm với thiếu gia Richard, nhưng mắt thấy toàn bộ đội ngũ sắp thất bại, Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo lại vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
Cesare chỉ huy vài cái máy bay tiêm kích, đột nhiên lượn vòng bằng một góc độ bất khả tư nghị trong không trung, thay đổi họng pháo, nhắm ngay ba máy bay tiêm kích còn sót lại của thiếu gia Richard.
"Cesare, con chó này..." Thiếu gia Richard một lần nữa phát ra tiếng mắng chửi.
Nhưng mắng hung thế nào cũng đều không hữu dụng, ba máy bay tiêm kích rất nhanh biến thành vài ngôi sao mô phỏng trong vũ trụ.
Nửa câu chửi sau của thiếu gia Richard bị hệ thống máy tính lạnh lùng cưỡng chế cắt đứt.
10 máy bay tiêm kích của y đều bị bắn hỏng, trên lý luận mà nói, đã bỏ mình, không còn thuộc đội ngũ này nữa, càng không có quyền chỉ huy.
"Thật xin lỗi." Trong thanh âm Cesare mang theo một chút run rẩy vì căng thẳng, đồng thời cũng ẩn chứa một tia hi vọng khó có thể kìm nén: "Mọi người, hiện tại, nghe tôi chỉ huy đi."
- ----------
Note: Lâu ngày edit quên hết mọe mạch truyện rồi OTL