Cuối tuần, 4 giờ chiều, Đường Tiểu Hiểu từ trên giường bò dậy, gãi đầu, rửa mặt, mặc áo thun cùng quần xà lỏn vào, ngồi trước máy tính, tùy tay lấy một gói khoai tây lát mỏng, bắt đầu một ngày công tác.
Đường Tiểu Hiểu là một nhà văn mạng, viết thể loại tiểu thuyết nam tần khủng bố thần quái, ký hợp đồng 5 năm với trang Hắc Đinh Trung văn, đã viết xong vài bộ đại trường thiên, tuy không phải đại thần đứng đầu, cũng gọi là có chút danh tiếng, sống bằng tiền thưởng cũng được xem là khá khẩm, chỉ là sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, mỗi ngày gã gõ chữ đến hơn nửa đêm, sau đó vừa nằm xuống một lát, tỉnh lại vào chiều hôm sau.
Xui là hôm nay lại không thuận lợi như vậy, đại cương vốn tưởng tốt lại gặp một ít vấn đề nhỏ, yêu cầu phải viết lại, tâm tình Đường Tiểu Hiểu cực kỳ bực bội, liền đi oanh tạc bàn phím.
Đang lúc bực bội, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai? Nộp tiền điện nước rồi!" Đường Tiểu Hiểu dùng sức mà gào lên.
Ngoài cửa vang lên một giọng nam bình tĩnh: "Cục cảnh sát."
Cục cảnh sát! Đường Tiểu Hiểu sợ tới mức suýt chút nữa quăng mọe cái bàn phím, bắt đầu cẩn thận kiểm điểm xem gần đây mình viết cái gì.
Chẳng lẽ là nữ phụ mấy chương gần đây quá mức sẹc xy? Chẳng lẽ gã không cẩn thận viết phải mấy thứ không nên viết? Trời đất chứng giám, xã hội đen, cán bộ cao cấp, hồng hắc
(cảnh máu me), cảnh phỉ
(cảnh sát + thổ phỉ), cái gì gã cũng chưa viết hết á!
"Tìm... Tìm tôi có chuyện gì?" Đường Tiểu Hiểu lấy lá gan đáp lại.
"... Kiểm tra đồng hồ nước." Người ngoài cửa vẫn bình tĩnh như vậy.
(có một thời bên TQ toàn lấy lý do kiểm tra đồng hồ nước để vào soát nhà dân =]]]) Mọe mọe mọe, cả cái cớ cũng lười lấy, cảnh sát ở đâu mà vênh váo thế!
Đường Tiểu Hiểu lê dép ra mở cửa, qua mắt mèo gã thấy có hai cậu trai đứng ngoài cửa, không giống cảnh sát tí nào, mặc thường phục, giá trị nhan sắc cao kinh người, nhìn rất giống nam phụ bình phàm thường bị nam chính KO trong tiểu thuyết.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, khí chất khí tràng của hai người khác hẳn người thường, một người vừa thấy liền biết là thể loại hung hãn không dễ chọc, người còn lại thì bình tĩnh lạnh nhạt quá mức, không phải người thường.
Diệp Thanh đưa thẻ cảnh sát lên mắt mèo cho gã thấy, cũng lễ phép hỏi xem có thể vào nhà hay không.
Đường Tiểu Hiểu gãi gãi đầu, mở cửa cho bọn họ vào.
"Là thế này, chúng tôi thấy tiểu thuyết của anh——" Lý Việt Bạch đi thẳng vào vấn đề.
"Hu hu hu..." Đường Tiểu Hiểu tuyệt vọng, thống khổ bưng kín mặt, gào lên: "Vì cái gì! Tôi lại viết sai cái gì? Các anh như thế nào không đi bắt cái cự cự "Đâm máy bay lên giời" xếp ở mấy hạng trước kia? Hắn chính là cái tiểu hoàng văn
(truyện ngắn cao H) nào cũng viết, bắt tôi làm gì! Tôi không phục, tôi muốn kháng án!"
"Không phải muốn bắt anh." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười, vội vàng trấn an: "Là có một ít nội dung tiểu thuyết cần sự trợ giúp của anh."
Khuôn mặt của Cố Tây Sa có điểm hung dữ, mấy hôm trước Lý Việt Bạch vì cải trang nên làm ra vẻ hung thần ác sát, nhưng hiện tại không giả được.
"Đó không phải là mời tôi đi uống trà một cách uyển chuyển sao?"
"Không cần vô nghĩa." Diệp Thanh mặt vô biểu tình đưa một tờ giấy đóng dấu qua.
Trên giấy tràn ngập những từ ngữ mấu chốt.
Vampire, bá tước phu nhân Kahn Stan, hầu gái Empusa, vòng cổ bạc có thể co duỗi, bám vào người, khống chế tinh thần...
Đường Tiểu Hiểu nhận lấy tờ giấy vừa đưa qua, nửa hiểu nửa không, gãi gãi đầu: "Cái này là tôi viết sao?"
"Anh viết hay không cũng không nhớ?"
"Mỗi ngày tôi gõ một vạn chữ, viết nhiều bộ đại trường thiên như vậy, sao mà nhớ rõ được...?" Đường Tiểu Hiểu kêu oan.
"Tôi giúp anh nhớ lại một chút." Lý Việt Bạch đứng lên, đi qua đi lại trên sàn nhà hơn mười ngày chưa quét: "Nhiều năm trước, tác phẩm về vampire có rất nhiều, tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình, manga anime...... tất cả những tác phẩm này đều viết phương thức sinh sản của vampire là.
Sơ ủng là một loại giả thiết kinh điển —— vampire dùng một loại phương thức phức tạp, lựa chọn cho mình một người để hút máu trao đổi, sau khi hoàn thành nghi thức, người kia sẽ trở thành vampire, gia nhập huyết tộc.
Mà tiểu thuyết Đường Tiểu Hiểu viết không có giả thuyết sơ ủng nói trên.
Trong các tác phẩm khác, vampire đều có sinh mệnh vĩnh hằng, tồn tại song song với nhân loại trên thế giới.
Trong tiểu thuyết của Đường Tiểu Hiểu, ở thế kỷ mười sáu, quỷ hút máu bị thợ săn đánh bại, tất cả bọn chúng liền hóa thành thể ngủ đông trốn trong các đồ vật, khối gạch, lâm vào kỳ ngủ đông thật dài, từ đó trở đi không có tin tức. Chỉ chờ thời cơ thích hợp mới phá xác, bám vào cơ thể con người, cùng con người hình thành trạng thái cộng sinh.
Cùng sự thật xảy ra gần đây giống y như đúc.
Không chỉ cái này, tất cả những điểm khác cũng khá giống tiểu thuyết Đường Tiểu Hiểu viết.
"Tại sao anh lại biết được nhiều chuyện như vậy?" Lý Việt Bạch nghi hoặc nhìn tác giả trạch nam trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy đây là người đơn thuần, không phải người có tâm cơ, càng không giống người biết bí mật gì lớn.
"Đồng chí cảnh sát, bí mật sáng tác cũng không thể tùy tiện tiết lộ đi?" Đường Tiểu Hiểu gãi gãi đầu, tròng mắt xoay chuyển: "Tôi chính là dựa cái này mà kiếm sống, nếu nói cho anh biết, chẳng phải là hất đổ bát cơm của mình sao?"
"Đường Tiểu Hiểu, không cần cợt nhả." Lý Việt Bạch thay ngữ khí nghiêm túc: "Anh có biết tại sao chúng tôi lại hỏi anh cái này không?"
"Tại sao?"
"Gần đây ở phía nam thành phố có xảy ra một vụ giết người, hung thủ có đánh rơi một quyển nhật ký ở hiện trường." Lý Việt Bạch mắt không thèm nháy mà nói dối: "Nội dung nhật kí khá giống với nội dung tiểu thuyết của anh, cho nên, chúng tôi nghi ngờ anh."
"Hả!" Đường Tiểu Hiểu hoảng sợ, nhảy cẫng lên: "Các anh không thể tùy tiện nghi oan cho người tốt, tôi không có chứng cớ ở đây! Tôi có quyền im lặng! Tôi, tôi muốn tìm luật sư tới biện hộ!"
"Những từ trong nhật ký chính là những danh từ quen thuộc trong tiểu thuyết của anh." Diệp Thanh quơ quơ tờ giấy.
"Có thể là độc giả của tôi gây án?" Đường Tiểu Hiểu cãi lại, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân, độc giả của hắn chỉ thích xem mấy thứ mạo hiểm kích thích, xem xong rồi tên của cha nam chính cũng quẳng ra sau đầu.
"Không bằng anh tiết lộ một chút anh lấy linh cảm từ đâu, giả thiết từ đâu." Lý Việt Bạch nói: "Đỡ tốn sức hơn nhiều so với mời luật sư, đúng không nào?"
"Cũng được!" Đường Tiểu Hiểu cắn chặt răng, đáp ứng.
Gã rút ra một cuốn notebook thật dày từ phía kệ sách, mở ra, trên đó đều là chữ viết rồng bay phượng múa không ai đọc nổi, vừa khó coi vừa qua quýt, kèm theo không ít tranh vẽ cùng ghi chú.
"Vampire... Vampire... Quyển sách này hình như mình viết bốn năm trước..." Đường Tiểu Hiểu lật trang sách bẩn hề hề.
"Quyển notebook này có cái gì?"
Đường Tiểu Hiểu tức giận giải thích: "Là đại cương viết tay của tôi, trước khi viết có ý tưởng gì là ghi hết vào đây."
"Có thể dịch được chữ cũng không phải chuyện dễ." Lý Việt Bạch khen tự đáy lòng.
"Đây rồi!" Đường Tiểu Hiểu lật đến một tờ, chỉ vào một đống chữ màu đen phía trên: "Trên này có ghi rõ ràng, tôi lấy giả thiết này từ một quyển sách cổ trong nhà!"
"Sách cổ?" Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh trao nhau một cái liếc mắt.
"Đúng vậy đúng vậy." Đường Tiểu Hiểu vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Đều là từ cuốn sách cổ kia! Không phải tôi viết, mà cuốc sách đó viết! Hung thủ mà các người nói, khẳng định là cũng đọc qua cái này!"
Nhà văn đều ít nhiều đều mê luyến đồ cổ, cuốn sách cổ của Đường Tiểu Hiểu vẫn được bảo tồn hoàn hảo, lúc gã lấy từ trong tủ sắt ra, ngoài mặt còn bọc một tầng giấy plastic phòng ngừa oxy hoá.
Mở ra bọc plastic, bên trong là một quyển sách màu lam, trên bìa ghi ba chữ <Huyết mị khảo>.
Đường Tiểu Hiểu móc ra hai đôi găng tay dùng một lần, giao cho Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh, dặn dò: "Đồng chí cảnh sát vô cùng yêu quý tài sản sinh mệnh của quần chúng đúng không? Cho nên lúc lật sách các anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng làm hỏng, đây chính là sách từ triều Minh, là bảo bối đó."
"Triều Minh?" Lý Việt Bạch cẩn thận mở ra, quả nhiên thấy óc một trang sách ghi niên hiệu "Chính Đức".
Lại xem lời bạt, không ngờ mở đầu lại là câu: Nhóm truyền giáo Jesus người Bồ Đào Nha...
Jesus là tổ chức của những người truyền bá đạo Cơ Đốc lúc bấy giờ.
"A! Cái này rất quan trọng, là vật chứng giao lưu văn hóa của phương Đông phương Tây." Lý Việt Bạch sửng sốt, trên lớp hắn thường xuyên giảng cho học sinh rằng, hậu kỳ triều Minh có người Tây Âu tới Trung Quốc tiến hành cuộc giao lưu văn hóa lớn, trong đó có một người cực kỳ nổi tiếng là Matteo Ricci, là học giả, quan viên và cũng là tác giả của một số sách khoa học kỹ thuật ở triều Minh.
"Cũng không hẳn!" Đường Tiểu Hiểu đắc ý dào dạt: "Quyển sách này, là tổ tông nhà tôi cùng người truyền giáo Bồ Đào Nha cùng viết nên."
"Quý tổ tông biết đến người truyền giáo Bồ Đào Nha như thế nào?" Lý Việt Bạch tò mò.
"Khụ khụ, tổ tiên nhà tôi vốn định cư ở vùng Quảng Đông Quảng Châu, nơi đó ở ven biển, từ thời Minh là mở cửa buôn bán, gặp người nước ngoài cũng không phải chuyện hiếm lạ." Đường Tiểu Hiểu tràn ngập cảm giác tự hào: "Tổ tông của tôi, Đường lão gia tử, là người đọc sách, lại yêu thích tìm hiểu ý nghĩa cuộc sống, chưa bao giờ bảo thủ, khi đó chính là người đứng đầu phái tiên phong! Thường xuyên qua lại với người ngoại quốc."
Sách tên là <Huyết mị khảo>, nội dung đương nhiên là nghiên cứu khảo chứng về vampire.
Theo lời Đường Tiểu Hiểu, vị Đường lão gia tử của gã là một nhân vật phong lưu, từ nhỏ đã có hứng thú với Sơn Hải Kinh*, Truyền kỳ Đường**, chuyện cũ Phật giáo mấy chuyện linh tinh thần thần bí bí yêu ma quỷ quái, sau khi thi đỗ cử nhân liền từ quan đi nhàn tản, có tiền lại rảnh rỗi, mỗi ngày liền đi nam phóng bắc du sơn ngoạn thủy, hỏi thăm các loại sự tích quỷ quái ở nơi nơi, trong nhà còn xây một tòa Tàng Thư lâu, không giữ sách thánh hiền, chỉ giữ sách về yêu ma quỷ quái.
Có một ngày, ông nghe nói có vài vị người truyền giáo phương Tây ghé thăm, còn định ở lại Minh triều mấy năm, rất muốn nói chuyện với người đọc sách triều Minh, nhưng những người đọc sách chính thống lại cổ hủ không muốn thấy quỷ tóc đỏ mắt xanh đó, ngược lại Đường lão gia tử rất hứng thú, không nói hai lời liền đi gặp, ban đầu ngôn ngữ không thông, toàn khoa chân múa tay nói chuyện với nhau, sau một thời gian cùng ăn cùng ở, họ cũng có thể trao đổi một ít với nhau.
Thời gian dài, quan hệ dần tốt, Đường lão gia tử lại động tâm tư, nghĩ thầm, mấy sách quỷ quái của triều Minh ông cũng có gần hết, không biết phương Tây thì có loại quỷ quái gì? Liền dò hỏi một phen.
Người truyền giáo nghĩa chính từ nghiêm nói cho ông, có một ác quỷ tên là Satan, Satan là căn nguyên của tội ác, cần phải nghiêm khắc phê phán.
Đường lão gia tử nghe xong câu chuyện về Satan, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi những thứ khác, người truyền giáo giữ kín như bưng, thế nào cũng không chịu nói.
Qua mấy năm, người truyền giáo có quan hệ đặc biệt thân thiết với Đường lão gia tử, có một lần người kia đi truyền giáo ở nông thôn, bị độc trùng cắn, bệnh không dậy nổi, Đường lão gia tử thấy bạn tốt bị bệnh nặng, xem ở trong mắt để ở trong lòng, vội vàng phái người đưa người truyền giáo vào trong phủ chiếu cố thật tốt, mỗi ngày còn bồi người kia nói chuyện phiếm.
Người truyền giáo biết thời gian của mình không còn nhiều, đồng thời bị Đường lão gia tử chiếu cố làm cho cảm động, sau khi tỉnh lại rốt cuộc cũng chịu thổ lộ bí mật về vampire.
Đường lão gia tử vừa nghe liền kinh hãi, vội vàng tự tay chép lại, cứ như vậy một người kể lại, một người sao chép, một cuốn <Huyết mị khảo> được ra đời trên giường bệnh. Không lâu sau đó, người truyền giáo qua đời.
Quyển sách này nội dung quỷ quyệt thần bí, Đường lão gia tử cũng không dám chép lại nhiều, chỉ chép lại mười bản trân quý để lại cho hậu nhân.
Mấy trăm năm qua đi, trải qua chiến loạn, nạn đói, nhiều lần sách bị hủy, mười quyển <Huyết mị khảo> cũng thất lạc hơn phân nửa, chỉ có một quyển thần kỳ được lưu giữ lại, truyền tới tay Đường Tiểu Hiểu.
"Lần đó tôi muốn viết một quyển sảng văn về vampire, tìm ở trên mạng, cảm thấy bài nào cũng như bài nào, rất không thú vị." Đường Tiểu Hiểu gãi đầu nói: "Thế là liền đem quyển sách của lão tổ tông để lại ra xem! Bắt tay vào làm rất hăng hái, tôi cũng không để ý lắm, lấy luôn giả thuyết trong quyển sách này để viết."
"Chúng tôi muốn đem quyển sách này về cục nghiên cứu một chút." Lý Việt Bạch nói: "Xong việc chắc chắn sẽ trả lại nguyên vật."
"Việc này..." Đường Tiểu Hiểu lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Sẽ trả tiền thuê sách." Diệp Thanh nói.
Đường Tiểu Hiểu lập tức dùng hai tay dâng cuốn sách lên.
- ------
(*) Sơn hải kinh: Sơn Hải Kinh" là cuốn kỳ thư từ thời xa xưa, truyền từ đời Chiến Quốc và được tổng hợp vào đầu đời nhà Hán, lưu truyền mãi đến nay, được công nhận là một bộ sách quý báu kỳ lạ. Trong sách ghi chép về những loại thần linh nhiều đến hơn 450 loại, mỗi mỗi đều hình dạng quái lạ, thần thông quảng đại. Ghi chép lại ước chừng có nhiều đến hơn 40 nước địa phương, 550 tòa núi, khoảng 100 nhân vật lịch sử. Đó là trứ tác được bảo tồn hiện còn tư liệu thần thoại cổ đại thật tối đa, có thể xem là kho báu của thần thoại Trung Quốc thời thượng cổ. Toàn bộ sách có 18 quyển, chia làm hai loại lớn là Sơn Kinh và Hải Kinh, ước có 31‟000 chữ. Nội dung có phạm vi liên quan rất là rộng rãi, bao hàm các phương diện nội dung cả địa lý, lịch sử, thực vật, động vật, khoáng sản, y dược, quỷ thần, tế thờ, bộ lạc thị tộc... Tác giả cuốn sách này theo nguyên đề cho rằng đó là vua Hạ Vũ, Bá Ích, thực tế thì đây chẳng phải là tác phẩm của riêng một người hay một thời nào, mà có thể là sáng tác của nhiều người vô danh. Niên đại của cuốn sách được hình thành này khoảng trước 4000 năm xưa, chép định trong khoảng thời gian 2000 – 2500 năm trước. Tham khảo thêm: https://truyentau.files.wordpress.com/2015/01/sc6a1n-he1baa3i-kinh-1.pdf (**) Đường đại truyền kỳ: Những truyện truyền kỳ thời Đường. Một trong những chuyện tiêu biểu là Bạch Xà truyện.