Lý Việt Bạch lặp đi lặp lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện từ tin truyền phát, từ âm thanh ồn ào tìm được một chút manh mối.
Trong bối cảnh âm, cứ một đoạn lại có quy luật: Thanh âm đinh, đinh, đinh, đinh, rất thấp, nhưng lại rõ ràng, tần suất đại khái là một giây đồng hồ vang lên một lần.
Thanh âm này rất quen thuộc, nhưng mà —— ở tiểu khu cũ Cố Tây Sa thuê, bãi đỗ xe ngầm diện tích thật sự không lớn, còn chật chội, dễ dàng xảy ra sự cố, cho nên bất động sản ở chỗ ngoặt có trang bị một cái thiết bị kiểm soát bãi đỗ xe, chỉ cần có ô tô qua đây, thiết bị sẽ phát ra tiếng leng keng, nhắc nhở những chiếc xe khác cùng người đi đường né tránh.
Cái thiết bị này có âm thanh rất đặc biệt, Lý Việt Bạch chưa từng nghe thấy âm thanh này ở tiểu khu khác.
Cho nên, Diệp Thanh nhất định là về nhà, vài giây vừa mới nhận điện thoại kia, là ở bãi đỗ xe dưới đất.
Bé gái kia hét chói tai là chuyện như thế nào? Bởi vì quá mức kinh hoảng, thanh âm đều thay đổi, nhưng vẫn có thể nghe ra tuổi rất nhỏ, chẳng lẽ... Là Tiểu Uyển lần trước chạy ra?
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay chảy ra, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.
Nếu mình tùy tiện đi tìm Diệp Thanh, kích thích y thì làm sao bây giờ?
Nếu không đi tìm, vậy xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Do dự vài giây, Lý Việt Bạch cắn răng, móc ra chìa khóa, chạy về phía bãi đỗ xe, nơi đó có một chiếc Toyota màu trắng, ổ khóa xe khớp với chìa khóa.
Chìa khóa xe cùng Toyota màu trắng đều là của Vương Văn.
Lúc khảo trụ Vương Văn, hắn sờ soạng trên người Vương Văn một thời gian, mục đích ban đầu đương nhiên là tìm kiếm Tiểu Sửu Mộc Điêu, hoặc là quan tài nhỏ màu đen, nhưng không tìm thấy, vì thế thuận tay lấy ví tiền cùng chìa khóa xe.
Kỳ thực mục đích lấy chìa khóa xe là để đề phòng Vương Văn đào tẩu.
Không nghĩ tới hiện tại, cái Toyota này là phương tiện giao thông duy nhất Lý Việt Bạch có thể sử dụng.
Không thể mượn xe trong cục, sẽ khiến người khác chú ý, mượn xe bảo tàng cũng không được, đương nhiên chỉ có thể chọn cái này.
Lý Việt Bạch không biết mình vượt qua dòng xe cộ tấp nập như thế nào, chỉ biết là khi hắn tới bãi đỗ xe ngầm, phản ứng đầu tiên là --- quá muộn.
Vị trí dừng xe nguyên bản của bọn họ giờ đây rỗng tuếch, cũng không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen đâu.
Nhưng từ vết bụi trên mặt đất đoán ra, vừa rồi, Diệp Thanh đã lái xe tới nơi này.
Ở trên mặt đất, có một thứ, so với lần trước lúc bọn họ rời đi, không nhìn thấy.
Lý Việt Bạch nặng nề bước tới gần.
Đồ vật càng ngày càng rõ ràng trong tầm nhìn, không lớn không nhỏ, một nhúm lông xù xù.
Là một con gấu bông.
Trên lông của nó có một vết máu mới tinh.
2 giờ sáng, bệnh viện tổng quân khu, phòng số 39.
Quốc an cấp cho Lương Tĩnh một căn phòng đơn độc, vừa là phòng thí nghiệm, vừa là phòng ngủ, ở chỗ này cô không những có thể tiếp tục công tác, còn được bảo vệ nghiêm ngặt.
Mấy ngày này, Lương Tĩnh không biết mình đã chịu đựng như thế nào, chỉ có thể dùng công tác điên cuồng mới có thể áp xuống lo âu cùng sợ hãi trong lòng.
Lúc đầu, bên người cô còn có vài người đi theo, tùy thời tùy chỗ bảo hộ đồng thời giám thị, về sau dần phát hiện vampire căn bản không có ý định tiếp tục tìm kiếm làm phiền, từ cuối tuần trước, cấp trên liền giảm cấp bậc bảo hộ đối với cô, cho cô có thể hành động một mình, cũng cho đặc ân gặp mặt nói chuyện với vài người.
Đã hơn 2 giờ sáng, Lương Tĩnh thở dài, xoa xoa hai mắt đau nhức, tháo bao tay xuống, rửa sạch sẽ chai lọ vại bình trên giá, toan đi vào phòng ngủ cách vách nghỉ ngơi một lát.
Kỳ quái là, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Giờ này thì có ai đến gặp?
Chuông cảnh báo trong lòng Lương Tĩnh không ngừng vang lên.
Tuy biết rõ bên ngoài công tác bảo an rất nghiêm ngặt, nhưng đối với những chuyện trải qua trước kia, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi.
Cô cầm lấy thiết bị báo động, nắm trong tay, từng bước đi về phía cửa, cảnh giác hỏi: "Ai?"
"Cố Tây Sa." Bên ngoài vang lên một giọng nói đầy mệt mỏi.
Lương Tĩnh mở video theo dõi ra, đúng là Cố Tây Sa, không có người ngoài.
Lúc này, nếu Cố Tây Sa cũng không đáng tin, vậy chẳng có người nào có thể tin tưởng.
Lương Tĩnh thở dài, mở cửa cho đối phương tiến vào: "Bên ngoài có cảnh vệ canh gác, cậu vào bằng cách nào?"
Cô ngẫm nghĩ lại một chút liền hiểu rõ, trước hết, Cố Tây Sa là cảnh sát, là người thực hiện cùng người thông báo quan trọng trong sự kiện vampire, cùng Diệp Thanh tham dự hai vụ án có liên quan đến vampire, có đặc ân rất cao, nếu nói từ quan hệ cá nhân, hắn lại là đồng sự kiêm bằng hữu của Lương Thiên, nếu đến cả hắn cũng không thể tới thăm mình, vậy thì ai cũng không có cái quyền đó. Trên thực tế, Lương Tĩnh hy vọng Cố Tây Sa có thể đến tâm sự với mình nhiều hơn, nói chuyện phiếm thư giải tâm tình một chút, chỉ là từ trước tới nay hắn chưa từng tới, không biết gần đây lại nhận vụ nào, có lẽ lại xuất hiện vampire.
Chỉ là, lần đầu tiên không nhìn thấy thân ảnh Diệp Thanh bên cạnh Lý Việt Bạch, có chút không quen.
Lý Việt Bạch cảm thấy bản thân không còn sức mà chào hỏi Lương Tĩnh nữa, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười trông khó coi hơn cả khóc, sau đó lấy ra một cái túi đen, đưa cho Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh nhận lấy, cảm thấy bên trong túi mềm mại phình phình, mở ra liền thấy một con gấu bông.
"Tiểu Cố, cậu đùa gì vậy?" Lương Tĩnh nhíu nhíu mày.
"Máu." Lý Việt Bạch mệt mỏi thưởng thức con gấu bông vừa lấy ra, xoay một vòng, chỉ vào vết máu dính trên người nó, thấp giọng nói: "Giúp tôi xem một chút, là máu cái gì."
"..." Lương Tĩnh nhìn vết máu, sắc mặt cũng ngưng trọng lên.
Cô một lần nữa đeo găng tay vào, lấy vết máu ra, cho vào ống nghiệm.
"Người." Không bao lâu, Lương Tĩnh liền cho ra đáp án.
Ở cái thế giới khoa học kỹ thuật này, phân biệt có phải máu của nhân loại hay không cực kỳ dễ dàng, đặc biệt là ở trong một căn phòng thí nghiệm hoàn mỹ có đầy đủ gian thiết bị, rất nhanh liền cho ra kết quả.
Lý Việt Bạch vốn áp lực muốn điên rồi, giờ đây hắn chỉ muốn trực tiếp phát điên.
"Vampire... Vampire lấy cái gì để duy trì sự sống?" Hắn liều mạng duy trì lý trí, hỏi Lương Tĩnh.
"... Đương nhiên là máu nhân loại." Lương Tĩnh kỳ quái nhìn hắn nhiều thêm vài lần: "Tiểu Cố, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Trước kia Lương Tĩnh oán hận Cố Tây Sa không phải là giả, nhưng là sau khi được hắn cứu, cảm tình liền trở nên phức tạp, tuy trong lòng vẫn chưa tha thứ cho hắn chuyện của Lương Thiên, nhưng cũng không thể không cảm tạ Cố Tây Sa, cho nên hiện tại, cũng chỉ còn nhân tình với hắn.
"Tôi không phải hỏi cái này." Lý Việt Bạch thống khổ xoa xoa huyệt thái dương: "Tôi muốn hỏi, chị có nghiên cứu ra thứ có thể thay thế máu nhân loại không?"
Lương Tĩnh ngây ngẩn cả người.
Không hổ là Cố Tây Sa, nhanh như vậy liền nhìn ra cô nghiên cứu thứ gì.
Sau khi Gia Tử Thần bị vampire thể ngủ đông bám vào người, gây ra vụ án lớn như vậy, sau khi Lương Tĩnh được Cố Tây Sa cứu, Gia Tử Thần cũng bị cảnh sát cùng bệnh viện khống chế, cấp trên liền ra lệnh cho Lương Tĩnh tới ở nơi này.
Nơi này là phòng số 39 của bệnh viện tổng quân khu, cách đó không xa chính là phòng bệnh của Gia Tử Thần, hắn hiện tại bị quốc an giám thị nghiêm mật, người xung quanh là bác sĩ hàng đầu cùng nhà sinh vật học, mà Lương Tĩnh, cũng là một trong số những nhà sinh vật học.
Cô cùng Gia Tử Thần vốn là vợ chồng, cho dù quan hệ rất kém, nhưng chuyện lần trước khiến cho vận mệnh hai người gắt gao buộc vào nhau, cái vampire thể ngủ đông kia nguyên bản là dành cho Lương Tĩnh, trời xui đất khiến lại tới bám trên người Gia Tử Thần, Lương Tĩnh cảm thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm, cô cũng không muốn bỏ dở chuyện này, trốn một lần rồi, giờ cô nhất định phải tham dự quá trình trị liệu của ÔngGia Tử Thần.
Hiện tại, việc cô làm mỗi ngày chính là tới phòng bệnh của Gia Tử Thần, quan sát tình huống, rút máu ra mang đi xét nghiệm, tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Vampire đều có nguyện vọng hút máu người mãnh liệt, Gia Tử Thần cũng vậy, ngày nào cũng phát tác, may là giám thị nghiêm ngặt khiến hắn không có cơ hội nào. Trong thời gian này, Lương Tĩnh đều nghiên cứu là thứ có thể thay thế máu tươi --- thứ có thể khiến vampire không hút máu con người, thứ có thể thỏa mãn dục vọng.
"Tôi đúng là có nghiên cứu, nhưng chưa thành công." Lương Tĩnh thừa nhận, sau đó chỉ về phía quầy làm bằng kính chống đạn có khóa, nơi đó mấy cái ống nghiệm, bên trong là chất lỏng có màu sắc khác nhau: "Kia là những thứ đã làm được, nhưng hiệu quả không tốt cho lắm..."
"Hiệu quả không tốt?" Lý Việt Bạch nỗ lực tập trung tư duy: "Chị nói hiệu quả, là chỉ..."
"Đúng." Lương Tĩnh gật gật đầu: "Những thứ này tôi đều đưa cho... Chồng mình... Thử qua, hiệu quả cũng không rõ ràng, hắn vẫn có dục vọng rất mạnh đối với máu người..."
Nói ra lời này, trong lòng cô cũng không dễ chịu, ngữ khí đông cứng cực kỳ biệt nữu.
Gia Tử Thần là chồng của cô, cũng từng là người hận cô nhất, hiện tại nghiêm khắc mà nói, hắn đã trở thành người bệnh của cô, vật thí nghiệm của cô... Hiện trạng phức tạp như vậy, cô cũng không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt.
"Tôi muốn đi thăm Gia Tử Thần một chút, có thể không?" Lý Việt Bạch cầu xin.
Hiện tại chẳng biết Diệp Thanh đi đâu, có lẽ là đi giết chóc vô số người vô tội... Vampire rất khó ức chế bản năng hút máu của mình, cách duy nhất là tìm kiếm vật thay thế.
Gia Tử Thần, là vampire duy nhất Lý Việt Bạch có thể quan sát.
"Có thể, quyền hạn của cậu khá cao." Lương Tĩnh nghĩ nghĩ, đồng ý: "Hơn nữa, tôi vừa chế ra một loại thuốc mới, lúc đầu định lập tức thử dùng, nhưng lại thấy đã muộn..."
Cô chỉ chỉ bình thuỷ tinh trên quầy thí nghiệm, nơi đó có chất lỏng màu đen sền sệt, thành phần phức tạp, vừa mới chế ra ở phòng thí nghiệm, còn chưa thử nghiệm.
Vampire là ngày nghỉ đêm hoạt động, hai giờ đêm chính là lúc tỉnh dậy, nhưng Lương Tĩnh cũng không muốn hai giờ đêm đi tới phòng bệnh, cho Gia Tử Thần uống thứ này --- mỗi lần dùng thử chất lỏng thay thế, đội cảnh vệ đều phải ra trận đè lại Gia Tử Thần lâm vào trạng thái điên cuồng, nháo đến một mảnh hỗn độn, mỗi lần dùng thử xong, tâm tình Lương Tĩnh đều rất kém, khó có thể đi ngủ được, cho nên, cô vốn định giao nhiệm vụ này cho người khác
Nhưng hiện tại Cố Tây Sa tìm tới cửa, bộ dáng lại phi thường khẩn trương, có thể là nơi nào đó xuất hiện vampire.
Cố Tây Sa nóng lòng muốn có thứ thay thế, có thể là để trấn an vampire vừa mới xuất hiện, để bọn họ không hại người... Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, cô cần phải nhanh chóng giúp đỡ.
"Đi cùng tôi." Lương Tĩnh cắn răng, cầm lấy bình thủy tinh trên bàn, đi ra ngoài.