Bên ngoài phòng bệnh có cảnh vệ trang bị võ trang, sau khi xác nhận thân phận Lương Tĩnh cùng Lý Việt Bạch, liền cho họ vào.
Phòng bệnh bày biện rất giống phòng giám sát trong bệnh viện, máy tính cùng các loại dụng cụ phát ra âm thanh tích tích rất nhỏ, trên màn hình biểu hiện đủ loại đường xanh xanh đỏ đỏ.
Giường ở giữa phòng bệnh, Gia Tử Thần rất giống người bệnh bình thường mặc áo ngủ, lẳng lặng nằm ở đó, hình như là lâm vào trạng thái hôn mê, trên da hắn còn ẩn ẩn có vết vảy rắn, cánh tay còn cắm kim tiêm truyền dịch. Xung quanh giường đều gắn thêm một tấm thủy tinh hữu cơ trong suốt, để phòng người bệnh bạo khởi đả thương người khác.
Lý Việt Bạch đi theo Lương Tĩnh vào phòng bệnh, lẳng lặng quay người đóng cửa lại, sau đó chỉ đứng cạnh cửa, không tiến lên phía trước.
Hắn không muốn giống như tham quan động vật đi lên phía trước cẩn thận quan sát Gia Tử Thần trên giường bệnh từ đầu đến chân, như vậy thật sự quá mức mạo phạm.
Lương Tĩnh đi đến trước tấm thủy tinh, gõ gõ, nhẹ giọng nói: "Tỉnh, tỉnh."
Hai bên có trang bị phương tiện trò chuyện, hai người nói chuyện có thể nghe được.
Từ góc độ của Lý Việt Bạch, biểu tình, động tác cùng thanh âm của Lương Tĩnh đều cực kỳ xấu hổ.
Loại chuyện này, đổi là ai thì cũng sẽ xấu hổ.
Rõ ràng lúc trước là đôi vợ chồng đã ly hôn đánh đến không chết không ngừng, chớp mắt biến thành quan hệ như thế này, tính cách Lương Tĩnh lạnh nhạt quật cường lại hiếu thắng, cũng không có thói quen chiếu cố người bệnh, nhưng lại không thể đối đãi với chồng trước của mình giống như với động vật thí nghiệm, cho nên vẫn luôn biệt biệt nữu nữu.
Người đàn ông trên giường mở mắt --- vẫn là đồng tử đáng sợ giống như loài rắn --- trong ánh mắt tràn đầy tức giận, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.
Từ góc độ người đứng xem, ngược lại còn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hòa hoãn không ít.
"Em nấu cho anh một ít canh." Lương Tĩnh xấu hổ giơ bình thủy tinh trong tay lên: "Có muốn uống không?"
Cái ngữ khí này, phảng phất như đối thoại giữa những người yêu nhau.
Trên thực tế, ngữ khí quen dùng của Lương Tĩnh là: "Đây là HGX78423 dược phẩm thay thế hình thức mới nhất, hi vọng anh dùng thử một chút, để có thể giúp nghiên cứu phát triển sang bước tiếp theo."
Lý Việt Bạch vừa thuận miệng kiến nghị cô nên đổi một cách nói nhân tính hóa một chút, không ngờ cô lại tiếp thu.
Gia Tử Thần từ trên giường bệnh ngồi dậy, cách một lớp thuỷ tinh hữu cơ nhìn nhìn bình thuỷ tinh trong tay Lương Tĩnh, lộ ra biểu tình chán ghét, vampire chỉ có dục vọng đối với máu người, vật thay thế như vậy, đương nhiên không hề có hứng thú, nhưng hắn mong có thể sớm thoát khỏi loại dục vọng này, vì vậy, cuối cùng cũng cười lạnh một tiếng, gật đầu.
"Em chuyển nó qua, anh không được quên uống." Lương Tĩnh thở dài nhẹ nhõm, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, cô đem bình thủy tinh đặt ở một cái ống dẫn nho nhỏ, ấn nút, tấm pha lê ngăn cách bên trong với bên ngoài, vì an toàn, chỉ có thể để đồ thông qua ống dẫn chuyển vào trong.
Lý Việt Bạch đứng ở cạnh cửa, xa xa nhìn cái kia bình thuỷ tinh chứa chất lỏng màu đen kia, cảm thấy ghê tởm một trận.
Đại khái là do quá mệt mỏi, tinh thần quá khẩn trương, sau khi trở về từ viện bảo tàng, thân thể vẫn không được thoải mái cho lắm, kỳ thật trải qua vụ động đất kia, trên người hắn cũng có mấy miệng vết thương, chỉ là không có tinh lực đi băng bó chữa trị. Hiện tại, cảm giác ghê tởm choáng váng tất cả đều đánh úp lại.
Gia Tử Thần tiếp nhận bình thuỷ tinh từ một đầu khác của ống dẫn, lại không vội uống, chỉ ngẩng đầu, kim sắc trong đồng tử hình dạng quái dị đột nhiên rùng mình, nhìn ra phía cửa —— hắn thấy thân ảnh của Lý Việt Bạch.
"Ai? Lương Tĩnh, đó là ai?" Gia Tử Thần hung tợn quát lên: "Cô mang người khác tới?"
"Anh đừng kích động!" Lương Tĩnh vừa thấy hắn lại muốn cãi nhau, vội vàng nói: "Là Cố Tây Sa, hắn tới để giúp anh."
"Cố Tây Sa?" Gia Tử Thần hồ nghi nhìn qua, Lý Việt Bạch đứng ở xa, nhìn không rõ lắm.
"Là tôi." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ, đành phải đi lên phía trước: "Gia tiên sinh, đã lâu không gặp."
Lời này nói ra, thật sự xấu hổ. Từ góc độ lễ phép mà nói, ít nhất hẳn là nên hỏi một câu "Anh khỏe không?" Nhưng là cái tình huống này của Gia Tử Thần, rõ ràng là không tốt, Lý Việt Bạch cũng không biết nên nói cái gì, đành phải đi lên một bước đến gần tấm thủy tinh, lễ phép gật đầu với Gia Tử Thần.
Không nghĩ tới, Gia Tử Thần vừa thấy hắn đến, cả người liền thay đổi.
Hắn
(GTT) đã tiếp nhận nhiều cuộc trị liệu trấn an như vậy rồi, trạng huống tâm cảnh cùng thân thể đều tương đối bình thản, độ nguy hiểm từ lâu đã giảm xuống rất nhiều, nhưng là vừa thấy Lý Việt Bạch đến, lập tức lâm vào trạng thái nóng nảy.
Cánh tay vung lên, bình thuỷ tinh bị hung hăng đập xuống mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ ra, chất lỏng màu đen bắn ra đầy đất.
Ngay sau đó, trên mặt Gia Tử Thần hiện ra biểu tình dữ tợn, tràn ngập dục vọng, hàm răng nghiến chặt đến nỗi phát ra tiếng, cả người lao về phía Lý Việt Bạch, may là có tấm thuỷ tinh chống đỡ. Gia Tử Thần vọt tới phía trước tấm thuỷ tinh, liều mạng cào, đẩy, lại không thể làm gì, tấm thuỷ tinh bị hắn đẩy đến rung chuyển loảng xoảng loảng xoảng, vẫn không một chút sứt mẻ.
"Cố Tây Sa, mày lại đây cho tao... Lại đây!" Gia Tử Thần hung tợn nghiến răng nghiến lợi, làm đủ loại thủ thế nguy hiểm đối với Lý Việt Bạch.
"Anh, anh không cần xúc động!" Mấy ngày nay, Lương Tĩnh chưa từng thấy Gia Tử Thần mất khống chế như vậy: "Tại sao... Anh đừng như vậy, tôi bảo hắn đi ra ngoài là được!"
"Không được, cô bảo hắn lại đây cho ta!" Biểu tình của Gia Tử Thần, trừ bỏ điên cuồng, phẫn nộ, còn có... dục vọng, hận không thể lập tức bắt lấy Lý Việt Bạch, đem xé thành mảnh nhỏ, hủy đi ăn vào bụng...
Lý Việt Bạch nhíu mày, không rõ bản thân đã chạm vào dây thần kinh nào của đối phương.
Có lẽ là do lần trước mình phá giải ảo cảnh của Gia Tử Thần, cho nên Gia Tử Thần tức giận không nguôi?
Mặc kệ thế nào, không thể tiếp tục kích thích hắn.
Lý Việt Bạch hướng Lương Tĩnh gật đầu, xoay người, lẳng lặng lùi ra ngoài.
Quay lại hành lang, chào một tiếng với cảnh vệ, liền ở chỗ này chờ Lương Tĩnh đi ra.
Không nghĩ không tới vài phút, bộ đàm vang lên, là bộ đàm của Diệp Thanh, Lý Việt Bạch vẫn luôn mang theo trên người.
Tiếp lên, quả nhiên, là cục trưởng Dương gọi video trò chuyện.
"Này, này, Tiểu Cố? Tại sao cậu lại cầm bộ đàm của Diệp Thanh? Diệp Thanh đâu? Tìm được Diệp Thanh chưa?" Cục trưởng Dương thoạt nhìn sứt đầu mẻ trán, cực kỳ không kiên nhẫn, giọng so với ngày thường cao hơn bình thường.
"Xin lỗi, không tìm được." Lý Việt Bạch tưởng tượng đến Diệp Thanh, chỉ cảm thấy trong lòng áp lực đến khó chịu: "Sau khi động đất xảy ra, cháu liền cầm bộ đàm, vẫn chưa tìm thấy y, bộ đàm đương nhiên trong tay cháu."
"Vậy có manh mối hành tung không?" Cục trưởng Dương truy vấn.
Lý Việt Bạch nhớ tới bãi đỗ xe ngầm xám xịt, cùng con gấu bông dính máu, do dự mãi, vẫn là cắn chặt răng: "Không có, không có manh mối."
"Cho cậu xem đoạn video theo dõi, cậu hỗ trợ suy đoán chút." Cục trưởng Dương không nói hai lời, liền đưa cho Lý Việt Bạch video.
Trên video là bãi đỗ xe ngầm quen thuộc, thời gian là hơn hai giờ trước.
Diệp Thanh —— Diệp Thanh xuất hiện ở trong video, y lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, chính là y chỉ dùng một bàn tay để lái xe --- một tay khác đang ôm lấy bé gái trong ngực --- không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể thấy thân thể mềm mại nhỏ xinh, cùng với chiếc váy màu hồng phấn, bé gái không hề nhúc nhích, trên người bé, tất cả là vết máu đen đen đỏ đỏ, trong video mơ hồ nhìn cực kỳ ghê tởm.
Diệp Thanh...
Lý Việt Bạch cực lực nhịn xuống xúc động muốn nôn mửa, trong đầu lại sớm bùm một tiếng rối loạn.
Khi nghe thấy tiếng kêu cứu trong điện thoại, lúc nhặt được con gấu bông dính máu, hắn liền nghĩ tới khả năng này, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng không xảy ra án mạng, không ngờ... Hiện tại, một chút hi vọng cũng không có...
"Chúng ta vừa được một người báo án, nói con gái của anh ta mất tích, liền phái người đi lấy video theo dõi, kết quả là phát hiện đoạn này." Ngữ khí cục trưởng Dương cực kỳ nghiêm túc: "Diệp Thanh là cấp dưới tôi cực kỳ tin tưởng, nhưng y lại tự tiện thoát ly đội ngũ, lại làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, nghi ngờ là có hành vi phạm tội, cần phải tra rõ!"
"Cháu..." Lý Việt Bạch luôn tự xưng là trong lúc càng nguy cấp IQ càng cao lần này thực sự không biết nên nói cái gì: "Cháu..."
"Rốt cuộc tại sao lại thế, Tiểu Cố, cậu có thể cung cấp thêm manh mối, tại sao lại luôn che che dấu dấu!" Cục trưởng Dương quát lên: "Ngày thường nhân phẩm của Tiểu Diệp cũng đáng tin, như thế nào lại đột nhiên trở thành nghi phạm bắt cóc trẻ em? Các cậu rốt cuộc đang làm cái gì?!"
Là tôi sai, tất cả là lỗi của tôi.
Lý Việt Bạch nhắm mắt, mặc cho mồ hôi lạnh một đường chảy dọc xuống xương sống.
Hắn không biết mình đã ngắt bộ đàm như thế nào, chỉ biết là bên cục trưởng Dương đã phái ra số đông nhân mã, toàn lực truy tra
(truy đuổi + tra xét) Diệp Thanh cùng bé gái kia, chuyện liên quan đến mạng người, không thể chậm trễ.
Nhưng mà Lý Việt Bạch đã tuyệt vọng, dựa theo phán đoán của hắn, chỉ sợ bé gái kia lành ít dữ nhiều.
Hắn nhớ rõ ràng, trong nháy mắt Diệp Thanh trở thành vampire, lập tức liền chặn mình lại, định hút máu, sức mạnh như vậy, trình độ cuồng bạo như vậy, có lẽ hắn có thể ngăn cản, nhưng bé gái nhỏ bé mảnh mai kia... Tuyệt đối không có khả năng kéo dài hơn một phút đồng hồ.
Đối mặt cùng kẻ địch cùng vai phản diện hắn có thể nghĩ ra các loại biện pháp đối phó, nhưng đối thủ lần này là Diệp Thanh... Đối mặt với Diệp Thanh, Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy bó tay không có biện pháp, tuyệt vọng tới cực điểm.
Đúng lúc này, Lương Tĩnh bước ra từ phòng bệnh.
"Sao sắc mặt lại kém như thế? Làm sao vậy?" Lương Tĩnh quan tâm nhìn sắc mặt không xong của Lý Việt Bạch, dẫn hắn đi tới phòng thí nghiệm.
Tiến vào phòng thí nghiệm, Lý Việt Bạch trực tiếp ngồi bệt xuống đất, sức lực hiện tại của hắn thậm chí không đủ để đứng thẳng.
"Tiểu Cố, xảy ra chuyện gì. Bộ dáng hiện tại của cậu giống như vừa mới giết người vậy." Lương Tĩnh thở dài, rót một ly nước ấm cho hắn, lại không được nhận lấy.
"Không có gì." Lý Việt Bạch mệt mỏi đỡ trán: "Thế phẩm
(sản phẩm thay thế) thay máu người thế nào rồi?"
Chuyện tới bước này, thế phẩm là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn, chỉ có loại đồ vật này mới có thể đem Diệp Thanh đang ma hóa cứu trở về.
Nhưng là, vừa rồi, lọ chất lỏng màu đen kia đã bị Gia Tử Thần đập nát.
"Không được, vẫn không được." Lương Tĩnh cũng cau màu: "Vừa rồi tôi mới trấn an Gia Tử Thần, tuy rằng lọ thủy tinh kia bị vỡ, nhung vẫn có thể ngửi thấy mùi vị... Không được, xem phản ứng của anh ta, lọ thế phẩm kia vẫn không có sức dụ hoặc như máu của con người."
"..." Lý Việt Bạch gật gật đầu, hắn hiểu rõ, nghiên cứu khoa học vẫn luôn là một quá trình dài dòng, Lương Tĩnh không phải thần tiên, không có khả năng ngay lập tức tìm ra linh đan diệu dược.
"Có chuyện này phải nói cho cậu." Lương Tĩnh nghĩ nghĩ, nói: "Tôi vừa hỏi Gia Tử Thần, hỏi anh ta tại sao lúc nhìn thấy cậu lại kích động như vậy, hỏi có phải anh ta oán hận cậu không, anh ta nói..."
"?" Ở thời điểm mấu chốt này, kỳ thực Lý Việt Bạch cũng không để ý Gia Tử Thần có hận mình hay không.
"Anh ta nói, cũng không phải anh ta hận cậu." Biểu tình Lương Tĩnh cũng cực kỳ hoang mang khó hiểu: "Cậu vừa đi ra ngoài, anh ta lập tức khôi phục bình tĩnh, anh ta nói... Sự tồn tại của cậu khiến anh ta lâm vào điên cuồng."
"Tôi...?"
"Gia Tử Thần nói, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cậu, thấy được vẻ ngoài của cậu, trong lòng liền nảy lên một loại xúc động... Mãnh liệt muốn ăn cậu." Lương Tĩnh hoàn toàn không nói giỡn, gằn từng chữ một: "Đúng vậy, anh ta nói, muốn ăn cậu."