Ký chủ tôn kính, xin lựa chọn ngụy trang bên ngoài của ngài.
Phía dưới có ba sự lựa chọn ——1, thỏ; 2, búp bê; 3, rắn.
"Tại sao búp bê lại trà trộn vào đây?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Có gì không ổn sao? Ký chủ."
"Rất rõ ràng, hai cái kia đều là động vật có sinh mệnh, mà búp bê không có sinh mệnh, cũng không thể di chuyển." Lý Việt Bạch nhún vai trong lòng: "Nếu tao muốn biến thành một trong số đó... Ít nhất cũng phải chọn một vật có thể cử động đi?"
"Ngài nói sai rồi, ký chủ, ngài quên mất đây là một thế giới tu chân sao? Trong thế giới tu chân, rất nhiều biến hóa huyền diệu đều có khả năng xảy ra, cho dù là búp bê, sau khi tăng cường pháp thuật, cũng có thể cử động."
"Búp bê lớn cỡ nào?"
"Ngài có thể tự do lựa chọn kích thước."
"Tao lựa chọn búp bê, kích thước sao... Chỉ cần bằng một ngón tay là được rồi, dễ dàng che giấu." Lý Việt Bạch không do dự lâu, nhanh chóng quyết định.
Tuy rằng thỏ con rất moe rất đáng yêu, rắn rất thú vị, nhưng Lý Việt Bạch cũng không muốn đi đóng vai động vật, hắn không muốn lúc nào cũng phải đề phòng thiên địch, quả nhiên vẫn là búp bê càng phù hợp với phong cách của thế giới tu tiên.
Sau một trận khói trắng, biến hóa thành công.
Toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên cao lớn rộng rãi --- chân bàn giống như cổ thụ che trời nhìn không đến đỉnh, trên mặt đất trang giấy rải rác lung tung, hết thảy thực mới mẻ cổ quái.
Mặt đất là ngọc thạch mài giũa mà thành, cực kỳ bóng nhẵn, có thể chiếu ra thân ảnh bản thân.
Ly Việt Bạch cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện tạo hình của mình cũng không tồi --- búp bê nho nhỏ được chế tác từ lụa trắng, quần áo cũng là màu trắng có chứa ám văn, mặt rất tròn, hai viên hắc diệu thạch làm thành tròng mắt, một túm sợi tơ làm thành tóc, cực kỳ tinh xảo.
Hắn di chuyển một vòng trong nội thất, sau đó trộm theo khe cửa chạy ra ngoài.
Cho dù là ở thế giới tu tiên, một con búp bê đi bộ khắp nơi cũng rất khiến người khác chú ý, bởi vậy Lý Việt Bạch cũng không dám rêu rao quá, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh, chỉ di chuyển trong khu vực Cát Tường điện.
Vừa lượn một vòng, hắn phát hiện Cát Tường điện này tựa hồ thiếu rất nhiều đồ vật so với trước.
Nguyên bản nơi này bày biện xa hoa, trên tường treo danh kiếm, trên bàn danh thảo tiên thạch các loại bảo vật để bừa bãi, nhưng hiện tại, tất cả đều trống không, cái gì cũng không có.
Hơi suy tư, Lý Việt Bạch liền minh bạch --- đây là Ngọc Thiên Cơ gặp phải khủng hoảng tài chính.
Tiên Chủ cũng không phải dễ làm, để chống đỡ Ma giáo, phải bài binh bố trận, chuẩn bị bùa chú, tăng cường pháp khí... Tất cả nhũng thứ này đều là vật phẩm tốn kém, cho nên, sau khi chiến đấu bảo vệ xong, tiểu kim khố của Ngọc Thiên Cơ rất nhanh liền tiêu hết.
Nhưng mà, tiếp theo cũng phải bày ra đồ đủ phô trương để tiếp đón các đại tiên môn, không thể không có tiền tài cùng bảo vật, cho nên, lần này Ngọc Thiên Cơ ra ngoài, nhất định là đi vay tiền.
Chỉ sau chốc lát, có tiếng bước chân cùng giọng nói từ xa truyền đến.
Lý Việt Bạch vội vàng tìm một tấm màn che, trốn vào bên trong.
Chỉ thấy Ngọc Thiên Cơ oai vệ ngồi trên phi kiếm, phía sau là vài vị tu sĩ trẻ tuổi diễu võ dương oai, đi thẳng vào.
"Tiên Chủ, gia tộc Cơ thị đúng là không để ngài vào mắt!" Một tu sĩ tuổi trẻ căm giận: "Bảo vật trong hang động của bọn họ chất như núi, thế nhưng lại không chịu suy nghĩ cho tương lai của Côn Luân mà chi ra một chút!"
"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ, căn bản Cơ thị không đối đãi với ngài như một vị Tiên Chủ, có lẽ bọn họ ngầm mưu toan đưa Thiên Lưu quân lên!" Đây đều là vài vị tu sĩ tuổi trẻ có quan hệ mật thiết cùng Ngọc Thiên Cơ, đương nhiên nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
"Ai? Nói vớ vẩn gì thế?" Ngọc Thiên Cơ móc ra phiến quạt, chỉ chỉ vào tu sĩ nói chuyện đầu tiên: "Mặc kệ gia tộc Cơ thị có bao nhiêu bảo vật, kia đều là của người ta, nếu tùy tùy tiện tiện đoạt lấy, chẳng phải ta trở thành cường đạo hay sao?"
"Nhưng ngài là Tiên Chủ, Tiên Chủ vốn dĩ nên được hưởng thụ sự cung phụng của các tu sĩ..." Tu sĩ tuổi trẻ không phục mà cãi lại.
"Được, không cần tranh cãi nữa, gia tộc Cơ thị là thế gia tu tiên ngàn năm, đương nhiên mặt mũi có chút lớn, các ngươi cũng không được nói bậy nói bạ, nếu để ta biết, tất nhiên sẽ hảo hảo giáo huấn các ngươi một phen. Hiện tại Côn Luân trăm việc phải làm, đâu phải thời điểm để nội đấu?" Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt, cười nói: "Các ngươi cũng mệt rồi, đi về nghỉ trước đi, ngày khác lại bàn."
Các tu sĩ trẻ tuổi không phục nói thầm vài tiếng, liền lui xuống.
Lý Việt Bạch lén lúc tránh sau tấm che, bình thanh tĩnh khí.
Lại không ngờ, tấm che rất nhanh bị kéo ra, khuôn mặt Ngọc Thiên Cơ phóng đại vài lần xuất hiện trước mặt hắn.
"..."
"A, Mục mỹ nhân, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này, khiến ta phải đi tìm." Ngọc Thiên Cơ cười hì hì vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng nhấc Lý Việt Bạch lên, đặt trong lòng bàn tay.
"... Tiên Chủ hẳn là hỏi hệ thống, mới biết được bỉ nhân trốn ở chỗ này đi." Lý Việt Bạch trả lời.
"Phải thì như thế nào? Hệ thống dùng tốt như vậy, sao lại không hỏi." Ngọc Thiên Cơ lập tức không biết xấu hổ mà thừa nhận: "Nhưng cũng do ta thấy tấm màn che kia không giống so với lúc ta rời đi, dường như bị người chạm vào, nên mới hỏi hệ thống."
"Tiên Chủ tai thính mắt tinh, bỉ nhân hổ thẹn không bằng."
"Quay lại vấn đề, như thế nào Mục mỹ nhân lại biến thành cái dạng này." Ngọc Thiên Cơ vô lại bóp bóp tay, xoa xoa tóc, chọc chọc mặt, giật giật quần áo, chơi vui vẻ vô cùng: "Ôn hương nhuyễn ngọc thật là đáng yêu, ta dường như hiểu được tại sao nhóm nữ tu đều yêu thích chơi trò này, nếu có thể, thật muốn đặt Mục tiên sư cạnh gối, mỗi đêm làm bạn đi vào giấc ngủ, chẳng phải rất đẹp sao?"
"..." Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình để cho y nhéo, trong lòng cười thầm đứa nhỏ này thật ấu trĩ.
Ngọc Thiên Cơ chơi thế nào cũng không đủ, cuối cùng còn giơ Lý Việt Bạch lên, thơm một cái trên má hắn.
"Tiên Chủ, không phải tài chính Côn Luân thiếu hụt sao? Tại sao ngài lại không hề buồn rầu?" Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình đẩy mặt y ra.
"Thiếu hụt thì sợ gì? Không phải có gia tộc Cơ thị sao?" Ngọc Thiên Cơ chẳng hề để ý.
"Trong cốt truyện nguyên bản, gia tộc Cơ thị một lòng nguyện trung thành với Ngọc Thiên Lưu, sẽ không cho ngài bất cứ thứ gì để duy trì, thậm chí còn định thông qua Cơ Dao làm giảm quyền thế cùng bảo vật của ngài." Lý Việt Bạch nói: "Vừa rồi ngài nói vậy có nghĩa là vừa dẫn người hội kiến gia tộc Cơ thị, kết quả ta cũng đoán được, bọn họ cho rằng ngài rất nhanh sẽ bị Ngọc Thiên Lưu quay về lật đổ, bởi vậy, một mặt qua loa lấy lệ, nói gần nói xa, chính là không chịu lấy bảo vật ra đưa cho ngài."
"Đúng, quả thật như thế." Ngọc Thiên Cơ làm bộ mặt mày ủ ê: "Vậy Mục tiên sư còn không nhanh tới giúp ta? Mục tiên sư cho rằng, nên giải quyết việc này như thế nào?"
"Ngươi nha, đừng đùa." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ cười cười: "Không phải ngươi đã sớm có đối sách sao? Không phải muốn mọi người lập tức thực thi sao?"
""Mục tiên sư đã nhìn ra? Đối sách của ta là gì?"
"Vũ khí của ngươi là Tô Hủ." Lý Việt Bạch nói: "Nếu nói đến chuyện năn nỉ ỉ ôi, mạnh vì gạo bạo vì tiền, cáo mượn oai hùm, nhẫn tâm cướp đoạt... Không ai có thể thắng được Tô Hủ, chỉ cần ngươi cho hắn một ít quyền thế, hắn liền có thể thay ngươi sửa trị gia tộc Cơ thị, cướp lấy bảo vật từ túi tiền gia tộc Cơ thị ra."
"Hư..." Ngọc Thiên Cơ đột nhiên đem ngón trỏ dựng ở trước môi, nhẹ giọng nói: "Có người tới."
Động tác ngăn lại này của y, thoạt nhìn giống học sinh hư trên lớp học.
Lý Việt Bạch không kịp phun tào y, lập tức an an tĩnh tĩnh ở yên trong tay Ngọc Thiên Cơ, không hề nhúc nhích.
Phương xa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói cười, bên ngoài còn có thanh âm thông báo của thủ vệ: "Tiên Chủ, Tô các chủ tới!"
Tô Hủ.
Lý Việt Bạch không dám thiếu cảnh giác, căng thẳng đến nỗi thân thể đều cứng đờ.
Ngọc Thiên Cơ cười cười, ống tay vừa lật, liền thu hắn vào trong tay áo.
Ngọc Thiên Cơ thường mặc áo rộng tay dài, ống tay áo màu đỏ thẫm, bên trong có túi tiền, Lý Việt Bạch bị ném vào trong túi tiền, chỉ cảm thấy có điểm tức giận, còn hơi buồn cười --- thằng nhóc Ngọc Thiên Cơ này lại dám làm vậy. Đương nhiên, cảm giác an toàn cũng tăng thêm gấp bội --- trốn ở nơi này, cho dù người ngoài có hỏa nhãn kim tinh, cũng không có khả năng phát hiện.
"Tiên Chủ." Tô Hủ cung cung kính kính hành lễ, đi vào trong điện: "Không biết Tiên Chủ triệu tại hạ tới là vì chuyện gì?"
Ngọc Thiên Cơ dường như không có chuyện gì mà ban ngồi, lệnh cho người hầu mang trà tới, nhàn nhã hỏi sự vụ hàng ngày, qua một lúc, mới cho tả hữu lui xuống, đóng cửa điện lại, đơn độc tương đối cùng Tô Hủ.
"Tiên Chủ, tại hạ mạo muội hỏi một câu, không biết thân thể tế tửu đại nhân như thế nào? Đã có khởi sắc gì chưa?" Ánh mắt Tô Hủ buông xuống, kính cẩn hỏi.
Lúc trước hắn vào bái kiến Tiên Chủ, từng đàm luận qua về trạng huống thân thể của Mục Thanh Ninh, còn dẫn người tới chẩn trị một phen, cho nên lần này cũng muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Mục Thanh Ninh một chút, đưa ra loại vấn đề này cũng không gặp phải bất kỳ hiềm nghi vượt qua chức quyền nào, ngược lại có vẻ làm việc tới nơi tới chốn, gãi đúng chỗ ngứa của mọi người.
Trên thực tế, lúc tiến vào Cát Tường điện, Tô Hủ liền có chút nghi ngờ.
Sau Cát Tường điện có một cái hành lang, thông với gian nội thất Mục Thanh Ninh dưỡng bệnh, chính là hiện tại, hành lang bên kia yên tĩnh không một tiếng động, đã không có thân ảnh thần y, cũng không có bất luận hương dược cùng đan sa, lại càng không có âm thanh, Mục Thanh Ninh này, chẳng lẽ đã bị đưa đi nơi khác?
Ngọc Thiên Cơ thở một hơi thật dài, vành mắt ửng đỏ, thần thái sầu bi, nói: "Ta đã phái người an trí hắn tại Noãn Tuyết động."
Noãn Tuyết động là hang động sâu nhất trong Côn Luân tiên sơn, trong đó kỳ thạch trải rộng, hương thơm lạ lùng vờn quanh, cực kì thích hợp để điều dưỡng chân khí, là nơi những Tiên Chủ trong lịch sử bế quan luyện công, có chuyên gia trông coi, tu sĩ bình thường không được lại gần, cho dù một ít tiên sư đẳng cấp cao cũng không thể tiến vào, trăm ngàn năm qua, thời điểm Tiên Chủ đương nhiệm cảm thấy thân thể suy nhược, sẽ vào Noãn Tuyết động điều dưỡng.
Nhưng hang động không phải là thần, chỉ là hang động mà thôi, cũng không có công hiệu khởi tử hồi sinh, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.
Noãn Tuyết động từ trước đến nay chỉ có Tiên Chủ mới có thể tiến vào, thế nhưng hiện tại Ngọc Thiên Cơ lại phá lệ mà đưa Mục Thanh Ninh vào, đủ nhìn ra coi trọng đối với Mục Thanh Ninh, đồng thời cũng có thể nhìn ra —— Mục Thanh Ninh cách cái chết không xa.
Tô Hủ trong lòng mừng thầm, trên mặt tất cả lại là quan tâm, thanh âm chân thành tha thiết: "Coi trọng như thế, đủ để thấy Tiên Chủ ái tài tích tài, thật sự may mắn của Côn Luân chúng ta."
Không ai biết, Ngọc Thiên Cơ người này một mặt trang đến cực kỳ bi thương, một mặt dưới án trác vươn một ngón tay ra, chọc chọc búp bê vải trong ống tay áo của mình.
Lý Việt Bạch vốn dĩ an an tĩnh tĩnh, bị một chọc của y làm cho hoảng sợ.
Thằng nhóc này quả nhiên thích tìm đường chết, một khắc cũng không ngừng.
......
Tô Hủ lại an ủi Tiên Chủ một lúc, rốt cuộc mới vào chủ đề chính.
"Tô các chủ, lần này, có nhiệm vụ quan trọng ta muốn giao cho ngươi."
"Thuộc hạ nguyện ý vì Tiên Chủ máu chảy đầu rơi, chết cũng không hối hận." Thanh âm của Tô Hủ rất có khí phách.
"Hà tất phải nói lời không may mắn như vậy, chẳng lẽ phương thức ái tài tích tài của ta là cho ngươi đi chịu chết sao?" Ngọc Thiên Cơ lắc đầu, thở dài: "Nhiệm vụ này tuy quan trọng, song không nguy hiểm, chỉ cần dùng đến tài trí thông minh của Tô các chủ là đủ rồi."
"Vậy tại hạ chắc chắn sẽ đem hết tâm lực, chỉ là không biết nhiệm vụ như thế nào?" Tô Hủ nói.
"Tô các chủ, trước tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nói, sau khi đánh bại Ma giáo, địch nhân lớn nhất của chúng ta ở chỗ nào?" Ngọc Thiên Cơ hỏi.
"Địch nhân... Xưa nay Côn Luân đều giao hảo với các tiên môn khác, địch nhân lớn nhất, chỉ sợ vẫn là Ma giáo." Tô Hủ cẩn thận nói.
"Lời này sai rồi." Ngọc Thiên Cơ mở ra một cái chiết phiến bằng vàng, phẩy phẩy, sau đó dùng quạt che mồm lại, thấp giọng nói: "Địch nhân lớn nhất, nằm ở trong vòng Côn Luân."
"..." Tô Hủ á khẩu không trả lời được.
Mặt ngoài, hắn là bị lời nói của Tiên Chủ dọa phát sợ, trên thực tế, sâu trong nội tâm hắn một trận mừng như điên!
Quả nhiên, quả nhiên sau khi đánh bại ngoại địch, động tác tiếp theo chính là bài trừ dị kỷ
(loại bỏ yếu tố đối lập)!
Tô Hủ là điển hình cho loại người ngoại đấu ngoài nghề, nội đấu trong nghề. Lên chiến trường đối kháng Ma giáo tuyệt không phải thế mạnh của hắn, nhưng chuyện lục đục hãm hại nhau bên trong Côn Luân, hắn vẫn luôn âm thầm nghiên cứu, rất có tâm đắc.
Hơn nữa, chính hắn ở Côn Luân cũng có mấy đối thủ một mất một còn, mỗi ngày đều hy vọng một ngày kia nắm quyền, nhân cơ hội loại bỏ mất đối thủ một mất một còn này đi.
Nếu quả thật Ngọc Thiên Cơ có ý định bài trừ dị kỷ bên trong Côn Luân, vậy Tô Hủ hắn chẳng những có khả năng thể hiện bản thân, đùa bỡn quyền mưu, còn có thể nhân cơ hội trừ bỏ cừu địch của mình, quả thực không thể tốt hơn.
"Có những thế gia tu tiên, xưa nay vẫn không ủng hộ ta lên chức Tiên Chủ, hiện tại ta đã kế nhiệm, bọn họ vẫn ngu muội mơ hồ, không nghe theo hiệu lệnh của ta." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Tô các chủ, chuyện này, ngươi có nhìn ra?"
"Tiên Chủ là chỉ... Cơ gia?" Tô Hủ cúi đầu suy tư một lát, chậm rãi hộc ra đáp án.
Cơ gia thanh thế to lớn, liên hôn với chấp chưởng Ngọc gia của Côn Luân, mỗi một đời Tiên Chủ phu nhân đều là nữ nhi của Cơ gia, ngay cả mẫu thân Ngọc Thiên Lưu cũng là đích nữ Cơ gia.
Mà mẫu thân Ngọc Thiên Cơ, chỉ là một nữ tu không biết tên họ.
Bởi vậy, Cơ gia đương nhiên ủng hộ Ngọc Thiên Lưu, chán ghét Ngọc Thiên Cơ.
Hết thảy những điều này, Tô Hủ sao lại không biết.
"Côn Luân chúng ta vừa mới đánh lui Ma giáo, trăm việc cần làm, lại sắp tiếp đãi các đại tiên môn, nơi chốn đều cần dùng đến tiền tài bảo vật, nhưng quang cảnh trong điện của ta, Tô các chủ cũng thấy được." Ngọc Thiên Cơ bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ Cát Tường điện trống rỗng.
"Cơ gia dám bất kính với Tiên Chủ, bất trung với Côn Luân, tuy là thế gia tu tiên, hành vi lại ti tiện..." Tô Hủ thở dài.
Hắn không có giao tình với Cơ gia, phải cứng rắn phê bình, lại có chút mâu thuẫn, bởi vậy, tuyệt đối sẽ không đứng về phía Cơ gia.
"Cho nên, ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này giao cho ngươi là phương án tốt nhất." Ngọc Thiên Cơ với bàn tay vào ống tay áo, trêu đùa Lý Việt Bạch một chút, mới chậm rãi móc ra một khối ngọc bài, đưa cho Tô Hủ.
Tô Hủ tiếp lấy, nhìn kỹ, vừa mừng vừa sợ --- ngọc bài này, cấp bậc rất cao, gần như là dưới một người trên vạn người, chỉ cần giơ ngọc bài này ra là không ai dám không ngoan ngoãn nghe lời.
"Không cần nháo ra mạng người, còn lại, tùy ngươi." Ngọc Thiên Cơ nhàn nhạt nói.
- ---
Note: Valentine của các cậu thế nào? Đi chơi hay ở nhà cày đam? ;;-;;