"Lại nói cái chứng cớ thứ hai." Lý Việt Bạch hít một hơi thật sâu, thừa thắng truy đuổi, chỉ tay vào lá thư kia.
Mấy ngày trước hắn giả vờ trước mặt một đống cung nữ thái giám, sai người đem phong thư này giao cho hoàng hậu, nghe nói hoàng hậu vừa xem vừa khóc.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Đan phi quyết tâm vu cho bọn họ thông dâm.
Nhưng mà, kể cả Đan phi, Đan Lan hay những người khác, đều chưa xem qua nội dung bên trong.
Phong thư này được đặt trong tráp châu báu của hoàng hậu, khóa rất kĩ càng, vừa rồi lục soát, là hoàng đế ra lệnh phá tráp mới có thể lấy được phong thư kia.
"Xin bệ hạ hãy đọc kĩ lá thư này." Lý Việt Bạch nói.
Lúc mở thư ra, hoàng đế lộ ra vẻ mặt trút được gánh nặng.
Chữ viết kia, không phải của ai khác, là của thái tử điện hạ.
Đây là thư thái tử điện hạ viết cho hoàng hậu.
Mỗi khi họp phu huynh thầy Bạch sẽ chỉ đạo học sinh viết thư cho gia đình, đối với việc này giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
(nhẹ nhàng, quen thuộc) Nội dung thư tuy không hoa mỹ trau chuốt, nhưng lại chân thành tha thiết, khiến người muốn rơi lệ.
Hoàng đế xem xong liền đưa cho Đan Lan cùng Đan phi, biểu tình hai người cực kì đặc sắc.
"Cái này... cái này... rốt cuộc là như thế nào..." Nội tâm Đan Lan đã sớm chửi ầm lên, ngoài mặt lắp bắp.
"Thái tử điện hạ thường xuyên nhớ tới hoàng hậu nương nương, vì thế tự tay viết một bức thư, lệnh cho ta chuyển hộ." Lý Việt Bạch nghiêm mặt nói: "Khi chuyển hộ, tại hạ cứ nghĩ tránh tai mắt của người khác thì chỉ cần quang minh lỗi lạc mà chuyển là được, không ngờ... Là tại hạ bất cẩn."
Ai sẽ đoán được? Ai sẽ đoán được hai mẹ con trời đánh này ở cùng một chỗ còn muốn viết thư cho nhau, lại còn nhờ Vân nhạc sư chuyển hộ? Không thể tưởng tượng nổi! Âm mưu, đây nhất định là âm mưu của bọn họ! Đan phi trong lòng bực bội, lại bởi vì đang giả bệnh, không thể không duy trì biểu tình ưu thương yếu ớt, nàng nhẹ nhàng a một tiếng, hỏi: "Thật kỳ lạ, thần thiếp nghe được, thái tử điện hạ ở Nguyên Hanh cung, mỗi ngày đều gặp hoàng hậu nương, sao còn muốn viết thư nhờ Vân nhạc sư chuyển hộ?"
"Chuyện này, vốn không nên để người ngoài giải thích, nhưng người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn, tại hạ mạn phép giải thích." Lý Việt Bạch nói: "Thái tử điện hạ năm nay mười bảy tuổi, đúng độ tuổi ngang bướng, tình cảm giữa hai mẹ con tuy rằng thân thiết, nhưng lại không muốn chính mình đưa tin, đành phải nhờ người khác."
Thiếu niên trung nhị
(ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm) thiếu niên phản nghịch gì gì đó, từ xưa đến nay vẫn như vậy, chưa từng nghe chuyện thiếu niên mười bảy tuổi trước mặt bố mẹ ăn nói ngọt ngào, nếu muốn biểu đạt tình cảm, cũng phải thông qua phương thức biệt nữu, giải thích này hoàn toàn hợp lí.
Đan phi hận đến trong lòng mắng chửi vô số lần, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Nhưng mà, không sao cả! Những vật chứng này không dùng được cũng không sao! Chỉ cần <Thập hương từ> kia vẫn còn, liền có thể buộc tội hoàng hậu!
"Chuyện <Thập hương từ> kia, Vân nhạc sư định giải thích thế nào đây?" Đan Lan cả giận nói.
"Chuyện này tại hạ cũng không rõ, đang muốn hỏi người bên cạnh hoàng hậu nương nương." Lý Việt Bạch cách tấm bình phong nhìn ra cửa chính điện: "Vừa nãy cung nữ Như ý bên người hoàng hậu đã đi lấy tờ hồng chỉ kia, hẳn là về đến rồi đi?"
"Hoàng hậu nương nương, đến rồi!" Như Ý nghe thấy giọng nói Lý Việt Bạch, chạy từ cửa chính điện vào, cẩn thận cầm theo tờ hồng chỉ kia.
Đan Lan cùng Đan phi vừa thấy hồng chỉ kia, kinh ngạc biến sắc!
"Sao có thể! Tờ giấy này làm sao có thể---!" Đan Lan kinh ngạc hô ra tiếng, liền bị Đan phi bịt miệng lại.
"Nương nương sao lại ngăn Đan Lan phu nhân nói chuyện thế kia." Lý Việt Bạch tiếc nuối thở dài: "Chẳng lẽ nương nương lo lắng Đan Lan phu nhân sẽ nói ra thứ không nên nói ư?"
Đan phi sắc mặt lãnh tĩnh, nhưng cũng không che giấu được vẻ nghi hoặc.
"Tờ hồng chỉ này, người có thể xem qua không?" Lý Việt Bạch đưa ra thỉnh cầu.
Hoàng đế tiếp nhận tờ hồng chỉ từ tay Như Ý, lật xem một phen --- tờ hồng chỉ này mỏng manh trong suốt, được viết bằng mực trắng, cực kỳ đặc biệt.
Vài vị đại học sĩ tiến lên xác nhận, sôi nổi đánh giá: "Đây đúng là bản <Thập hương từ> chúng thần vừa dịch, một chữ cũng không khác."
Xem một lúc lâu, An công công cẩn thận đưa hồng chỉ cho Lý Việt Bạch, dặn dò: "Vân nhạc sư, trăm triệu lần không được hủy vật chứng, bệ hạ cùng mọi người đã xem qua, ngươi không cần ra vẻ nữa."
Lý Việt Bạch cẩn thận tiếp nhận, ngón tay thon dài kẹp lấy hồng chỉ, cẩn thận quan sát một phen, cũng không có bất kì động tác dư thừa nào, cười nói: "Đan phi nương nương cùng Đan Lan phu nhân nhất định sẽ nghi ngờ, tờ hồng chỉ này, vốn dĩ không nên ở đây, mà phải được đốt thành tro bụi rồi mới phải."
"Lời này có ý gì?"
"Hoàng hậu nương nương nói không sai, tờ hồng chỉ này là hôm qua Đan phi nương nương đưa cho nàng, bảo nàng chép lại." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa Đan phi nương nương cũng đã sớm chắc chắn tờ hồng chỉ này sẽ tự bốc cháy, hoàng hậu không tìm được!"
"Thật buồn cười." Sắc mặt Đan phi trắng bệnh: "Vân nhạc sư đừng có ngậm máu phun người như thế, ta không có thuật vu cổ, cũng không thể hô mưa gọi gió, thế nào có thể khiến một tờ giấy tự cháy chứ?"
"Bởi vì đây không phải giấy bình thường, cũng không phải loại mực bình thường." Lý Việt Bạch nói: "Giấy này có tẩm sáp hồng, còn thứ mực màu ánh kim này, thực ra là lân phấn."
"Lân phấn?" An công công khó hiểu.
"Lân phấn cực kì dễ cháy." Đại học sĩ nói: "Nếu đặt dưới ánh nắng chói chang trời mùa hè, có thể tự mình bốc cháy!"
"Nhưng mà bây giờ đang ở trong trời đông lạnh giá!" Đan Lan cãi lại.
"Bởi vì là trời đông giá rét, nên lúc các ngươi cầm trong tay, hay cất trong tay áo, hoặc lúc đưa cho hoàng hậu nương nương chép lại, tờ giấy này đều không bị cháy." Lý Việt Bạch nói: "Chắc là Đan phi nương nương đã sớm đoán được, sau khi chép xong hoàng hậu nương nương sẽ để nó ở nơi nào ấm áp, ví dụ như gần chậu than chẳng hạn."
"Đúng vậy." Như Ý vội vàng báo cáo: "Hoàng hậu nương nương có một thói quen, chính là trước khi đi ngủ sẽ đặt thơ mới viết được lên đầu giường!"
"Đầu giường thì thế nào?"
"Đầu giường có lò sưởi và lư hương, đều cháy suốt đêm, bệ hạ nếu không tin có thể nhìn thử."
Quả nhiên là thế.
"Giấy bình thường đặt cạnh lò sưởi hoặc lư hương, cùng lắm là sẽ nóng lên, không có chuyện gì xảy ra." Lý Việt Bạch nói: "Như hồng chỉ là lại khác, sẽ tự mình bốc cháy!"
Đan Lan cảm thấy tay chân lạnh băng, không sai, tất cả mọi chuyện đều bị Vân nhạc sư nhìn thấu! Sáp hồng, lân phấn đều do Triệu Nột chuẩn bị, trong phủ thái sư có rất nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ, mỗi khi dùng để hại người đều thành công, không ngờ lần này lại bị tên này xem thấu!
"Không phải." Đan phi lộ ra vẻ mặt tươi cười cực kỳ vô tội, cứ việc xem thấu đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng: "Ta và tỷ tỷ chưa bao giờ thấy qua tờ hồng chỉ này."
"Chưa bao giờ thấy?"
"Đúng vậy." Đan phi nói xong, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Tối hôm qua, lúc hoàng hậu cho hạ nhân lui xuống nàng mới lấy tờ hồng chỉ kia ra, cho nên không ai có thể làm chứng tờ hồng chỉ đó là của nàng.
"Đúng đúng!" Đan Lan vội vàng tán thành: "Chúng ta không biết đây là cái gì!"
"Đan phi nương nương nói đúng!" Hoán Hương nhanh chóng phản ứng, vội vàng cãi lại: "Có lẽ tờ hồng chỉ này là do hoàng hậu tự mình chuẩn bị, mang tới vu hãm Đan phi nương nương!"
Đan phi thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra tươi cười.
Chính là nàng cười không được bao lâu.
"Không khéo." Lý Việt Bạch cười nói: "Hôm nay tại hạ trò chuyện cùng thái tử điện hạ, ngài vô ý nhắc tới, tối qua thân thể hoàng hậu nương nương không được tốt, sau khi nhận được hồng chỉ của hai vị, nàng chưa có chép lại!"
"Chưa chép lại?" Đan Lan kinh hãi: "Vậy <Thập hương từ> bệ hạ lục soát được là..."
"Tất nhiên là do người khác chép." Lý Việt Bạch cười nói.
Hoàng đế chấn động, vội vàng cho người so sánh chữ, quả nhiên chữ viết kia không phải của hoàng hậu!
Chữ của hoàng hậu thanh nhã tuấn dật, chữ trong <Thập hương từ> kia thiếu ổn định lại vụng về.
"Đó là do hoàng hậu lệnh cho người khác viết, hoàng hậu yêu đương vụng trộm, đương nhiên không thể để lộ bút tích của chính mình!" Hoán Hương vội vàng la lớn.
"Ngươi biết đây là do ai viết sao?" Hoàng hậu cười lạnh.
"Là ai? Nhất định là người của hoàng hậu, cung nữ thái giám nào đó." Đan Lan cười lạnh: "Thế chủ tử viết thơ hương diễm, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì."
"Là lão thân tự tay chép lại." Trng chính điện vang lên một trận ho khan, người tới là một lão ma ma, nàng dáng người thấp bé, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhưng thần thái đoan trang, trang phục chỉnh tề, khiến người khác không khỏi kính trọng.
"Tôn ma ma?" Ngay cả hoàng đế cũng có một phàn lễ phép đối với nàng: "Sao người lại đến đây?"
Tôn ma ma là cung nữ bên cạnh thái hậu, đi theo thái hậu từ năm mười tuổi, nàng đã ở trong cung nhiều năm, đức cao vọng trọng, hiện tại thái hậu mỗi ngày đều tụ kinh niệm Phật, không màng thế sự, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Tôn ma ma xử lý.
"Vì sao lão thân lại tới đây?" Tôn ma ma gõ quải trượng trong tay, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải lão thân, hoàng hậu liền bị người vu hãm!"
"Đêm qua là hội nguyên tiêu, thái hậu tụ kinh niệm Phật xong liền đi ngủ sớm, hoàng hậu nương nương liền mời Tôn ma ma tới Nguyên Hanh cung một chuyến." Như Ý nói: "Chính là không ngờ Đan phi một mình tới thỉnh an, Tôn ma ma tuổi đã cao, không muốn dậy tiếp đón, vì thế hoàng hậu sai người mắc một tấm bình phong che Tôn ma ma đi, chính mình ra đón tiếp Đan phi."
Thân hình Đan phi run lên, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn.
Đêm qua nàng tự cho là thiên y vô phùng
(không hề sai sót), không ngờ còn có một người ở đằng sau tấm bình phong đứng xem!
Tôn ma ma ở trong cung nhiều năm, hô hấp đi lại đều không phát ra tiếng động, vì thế không bị người khác phát hiện.
"Hoàng hậu cho người lui ra, lão thân ở sau tấm bình phong, xem đến nhất thanh nhị sở
(rõ ràng)." Tôn ma ma cười lạnh nói: "Đan phi lấy ra một tờ hồng chỉ đưa cho hoàng hậu, hoàng hậu nói sẽ chép lại, Đan phi liền cảm thấy mỹ mãn."
"Thơ này... là Tôn ma ma chép sao?" Hoàng đế cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Phải, Đan phi đi rồi, hoàng hậu liền đem tờ hồng chỉ kia tới nhờ lão thân chép lại." Tôn ma ma nói: "Hoàng hậu từ trước tới nay đều là tự mình chép thơ, vì sao bây giờ lại nhờ lão thân chép hộ? Lão thân cũng có hỏi qua, hoàng hậu nói phải có lòng phòng người, lão thân liền đáp ứng."
"Cái này... cái này..." Cho dù Đan Lan cùng Hoán Hương mồm miệng có lanh lợi thế nào, cũng không dám nói Tôn ma ma nói dối.
"Lão thân nghĩ đây chỉ là chép hộ hoàng hậu đồ vật Ngô Tử Ngôn triều trước để lại, ai ngờ lại còn có chuyện xấu xa như vậy!" Tôn ma ma giận đến nỗi không thể kìm nén: "Lão thân tận mắt thấy Đan phi đưa tờ hồng chỉ kia cho hoàng hậu, đây còn có thể là giả sao?"
Tôn ma ma đức cao vọng trọng, không ai không bái phục nhân phẩm của nàng.
"Đan phi, ngươi dám vu oan cho hoàng hậu?" Ánh mắt sắc bén của hoàng đế quét về phía Đan phi.
"Thần thiếp không dám! Thần thiếp không dám! Cái gì thần thiếp cũng không nhớ rõ!" Đan phi lê hoa đái vũ
(ý chỉ người con gái đẹp khóc) quỳ xuống thỉnh tội: "Thần thiếp trúng Bách Vong tán, cái gì cũng không nhớ rõ! Thần thiếp không có vu oan cho hoàng hậu!"
"Bệ hạ, cứ coi như tờ hồng chỉ kia là lỗi của Đan phi, vậy việc nàng trúng Bách Vong tán thì sao?" Đan Lan không chịu khuất phục: "Đan phi ở chỗ hoàng hậu uống hai ngụm trà, trở về liền trúng Bách Vong tán, vậy hoàng hậu thực sự vô tội sao?"
"Hạ độc không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn phải tra cho rõ ràng." Lý Việt Bạch nghiêm mặt nói: "Rốt cuộc là ai hạ độc, kiểm tra liền biết."
Như Ý nghe hắn nói như vậy, vội vàng vỗ tay, hướng về chính điện gọi một tiếng.
Trong chính điện, vài cung nữ nâng một cái bàn ra, trên mặt bàn là hai chén trà, trong chén còn lại một chút nước, bên dưới còn có chút là trà.
Đan phi một lần nữa tuyệt vọng.
Đó đúng là nơi tối qua nàng cùng hoàng hậu uống trà!
Hoàng hậu trước nay yêu sạch sẽ, khách vừa đi lập tức sai người đổ trà dư đi rửa chén. Cho dù đã tính toán kỹ càng, nàng cũng không thể ngờ được --- Đêm qua hoàng hậu cư nhiên để nguyên hiện trạng, một chút cũng không động tới!
Nàng đương nhiên không đoán được, bởi những điều này là do Lý Việt Bạch dặn dò.
"Lão nhân có thể làm chứng, đây đúng là cái chén đêm qua Đan phi uống." Tôn ma ma nghiêm mặt.
"Trên miệng ly còn có vết son của Đan phi." Như Ý cẩn thận bổ sung.
"Các vị thái y, xin hãy kiểm tra xem nước trà cùng lá trà trong chén có Bách Vong tán hay không." Lý Việt Bạch nói.
Thái y lên kiểm tra thực hư, kết quả không tra ra cái gì, còn cho một cung nữ uống trà còn thừa trong cốc, không hề trúng độc.
Đan Lan rốt cuộc không còn lời nào để nói, cả người tê liệt ngã xuống đất, Đan phi đã sớm liên tục hướng hoàng đế cầu tình.
Ba chứng cớ đáng ngờ, hết thảy đều bị vạch trần.
Hơn nữa vô số thái giám cung nữ có thể làm chứng --- từ khi Vân nhạc sư tiến vào Nguyên Hanh cung tới nay, đừng nói là yêu đương vụng trộm với hoàng hậu, còn chưa dám ở gần nàng trong vòng một trượng nữa là! Ngay cả nói chuyện với hoàng hậu cũng phải qua một tấm bình phong, hơn nữa vừa gặp phi tần cung nữ khác liền lập tức té xỉu.
Mặc kệ thế nào, hoàng hậu cùng Vân nhạc sư đều không có gian tình.
Hoàng đế vốn vì hoàng hậu mà tức giận, hiện tại, đối tượng tức giận lại thay đổi.
"Đan Huệ vô đức, vu oan hoàng hậu, biếm thành thứ dân, Đan Lan đồng mưu, vào Tĩnh Tư am ăn năn, Hoán Hương đánh chết, việc này tiếp tục điều tra làm rõ!" Hoàng đế ra lệnh, sau đó xoay người phất tay áo bỏ đi.
—————
Hôm nay lên mạng, thấy mấy nhà dự định làm truyện này khiến mình hơi nản nản:"( một phần là do mình không có nhiều kinh nghiệm như người khác, một phần do sắp phải lên trường:"( trời ơi, làm sao tôi có thể đăng truyện khi không có wifi cơ chứ?:"((((