Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Tu sĩ các đại tiên môn không phải là chưa từng thấy người chết, trên thực tế, bọn họ đã gặp đủ các loại cách chết, nhưng đều làm sau lưng, trước nay chưa từng thấy danh môn tu tiên nào trực tiếp hạ lệnh giết người trước mặt nhiều người như vậy.

Thật là... Khiến người nghe kinh sợ? Hung ác tàn nhẫn?

Càng khó có thể tin chính là, người làm ra chuyện này thế mà là Mục Thanh Ninh.

Ai cũng biết Mục Thanh Ninh nổi tiếng ôn nhu hiền lành, vô luận là đối đãi bằng hữu hay kẻ địch, đều sẽ kiệt lực trấn an, tuyệt đối không tùy tiện xuống tay giết người.

Chẳng lẽ trong lúc chiến đấu với Ma giáo, hắn sát phạt quá độ, tẩu hỏa nhập ma?

Mọi người đều âm thầm suy đoán trong lòng, lại không dám nói ra.

Vạn nhất câu nói kia chọc giận Mục Thanh Ninh, kẻ tiếp theo chết rất có thể là mình.

"Chư vị không cần hoảng loạn." Lý Việt Bạch cười cười, trấn an mọi người: "Ngụy Tỉnh Hào là bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua là tại hạ lo chuyện bao đồng làm thay thôi, ngày mai nhất định sẽ tới Cúc Lăng tiên sơn bái kiến lão Tiên Chủ, hướng lão nhân gia thỉnh tội một phen."

"..." Mọi người vẫn không dám nói lời nào.

Các tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn cũng lâm vào trong kinh hoảng vô tận, một đám sắc mặt trắng bệch.

Chuyến đi này, đầu tiên là đại công tử trọng thương hôn mê, sau là tam công tử bị người Côn Luân giết chết trước mặt mọi người, các tu sĩ Cúc Lăng mất đi người lãnh đạo nhất thời mê mang không ngừng, thậm chí còn âm thầm lo lắng --- Liệu Mục Thanh Ninh có phái người giết họ luôn không?

Chỉ thấy thân hình Ngụy Thiên Thiên lảo đảo, ngã trên mặt đất.

Tu sĩ Cúc Lăng kinh hoàng không thôi, trong lúc nhất thời không dám tiến lên đỡ nàng.

Ngụy Thiên Thiên ngã trên mặt đất, bàn tay bưng kín ngực, hàm răng gắt gao cắn đôi môi trắng bệch, cắn đến nỗi rách môi chảy máu, cho dù nàng đã kiệt lực áp chế, vẫn phát ra tiếng kêu đau.

Tay nàng không tự giác ôm lấy ngực, như muốn bắt thứ gì ra.

Là cổ trùng.

Khương Thiếu Anh ném trường kiếm dính đầy máu tươi trong tay xuống, không thèm nhìn đến thi thể Ngụy Tỉnh Hào trên mặt đất, lập tức chạy về phía Ngụy Thiên Thiên, nhưng lúc đến bên người nàng lại không biết nên làm thế nào mới tốt, cả người gã đều là máu, cũng không dám động vào Ngụy Thiên Thiên, sợ làm bẩn nàng.

"Cứu người quan trọng nhất." Lý Việt Bạch thở dài, hành lễ với vài vị y giả trong đám người: "Xin các vị hãy cứu lấy Ngụy tiểu thư."

Y giả đang ước có thể thoát khỏi bầu không khí khẩn trương này, vội vàng tiến lên chẩn trị cho Ngụy Thiên Thiên, đỡ nàng ngồi lên chiếu, phóng chân khí qua lưng tiến vào cơ thể nàng.

Không biết quan bao lâu, Ngụy Thiên Thiên rốt cuộc nhíu mày, nôn ra.

Đợi đến lúc thấy rõ thứ nàng phun ra là gì, mọi người không khỏi líu lưỡi.

Là một con cổ trùng màu đen, đã chết, ngoại hình giống con ở trong thi thể giáo đồ Ma giáo kia y như đúc.

Hết thảy sự thật đã rõ ràng, Ngụy Tỉnh Hào quả thật có tội.

Nhưng là...

"Ta biết trong lòng chư vị suy nghĩ cái gì." Lý Việt Bạch nói: "Lệnh là ta hạ, nếu có người muốn trả thù thay Ngụy tiên trưởng, xin trực tiếp tới tìm ta, không cần liên lụy đến người khác."

Lời hắn nói cực kỳ vô lại, mọi người đều biết, Ngụy Tỉnh Hào xảo trá tham lam, ở trong giới tu tiên cũng không có nhiều tri kỷ, sẽ không có người báo thù thay gã, có lẽ Ngọc Thiên Lưu sẽ, nhưng Ngọc Thiên Lưu vốn là kẻ địch của Mục Thanh Ninh.

Khương Thiếu Anh thấy Ngụy Thiên Thiên không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe nói như thế, lại lập tức căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ai làm kẻ đó chịu, là tại hạ tự tay giết Ngụy Tỉnh Hào, không liên quan đến sư tôn!"

"Cho dù nói thế nào, người của Côn Luân giết Ngụy công tử của Cúc Lăng... Vẫn không thể nói nổi..." Có người thở dài.

"Phụ... Phụ thân?" Ngụy Thiên Thiên phun cổ trùng ra, lúc này như tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng né tránh cánh tay của mấy vị y giả, lảo đảo bổ nhào vào thi thể Ngụy Tỉnh Hào, khóc nức nở.

Nàng khóc như vậy, mọi người lại trầm mặc.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, quan hệ giữa hai cha con này quả thật có thể gọi là lãnh khốc vô tình.

Phụ thân chỉ nghĩ đến chuyện lợi dụng nữ nhi, ngay cả sinh mệnh cũng có thể không màng đến.

Nữ nhi đối với phụ thân từ lâu không có cảm tình, lại gào khóc một lúc sau khi phụ thân qua đời, nếu không khóc, là không phù hợp lễ nghĩa.

Tiếng khóc của Ngụy Thiên Thiên, tất cả là sự thê lương, lại không có bất luận tình cảm cùng hoài niệm gì.

Không ai tiếng lên quấy rầy nàng, cứ mặc kệ nàng khóc một hồi.

Không biết đã khóc bao lâu, Ngụy Thiên Thiên mới ngẩng đầu lên từ mặt đất đẫm máu tươi, nhìn về phía Khương Thiếu Anh.

"Là ngươi giết phụ thân." Thanh âm nàng cực kỳ khô khốc, không có bất luận tình cảm gì.

"Phải." Khương Thiếu Anh cúi đầu: "Ai làm kẻ đó chịu, nếu tiểu thư hận ta, vậy hãy giết ta đi."

Gã cũng không rõ rốt cuộc Ngụy Thiên Thiên có hận mình không.

Là do mình máu nóng lên não nhất thời xúc động, cũng không hỏi qua ý kiến của Ngụy Thiên Thiên, liền tự tiện giết phụ thân nàng, còn tự cho là đúng, nhưng hiện tại ngẫm lại, đó dù sao cũng là phụ thân ruột của nàng...

"Chư vị tiên trưởng." Thanh âm Ngụy Thiên Thiên lạnh lùng: "Ta là cháu gái của Tiên Chủ Cúc Lăng tiên sơn, con gái ruột của Ngụy Tỉnh Hào... Chư vị tiên trưởng cho rằng, ta có quyền xử trí hung thủ giết chết phụ thân ta hay không?"

"Đó là đương nhiên, là đương nhiên." Mọi người chỉ có thể trả lời vậy.

"Xin tiểu thư phân phó, chắc chắn ta sẽ tương trợ." Có người biết chuyện la hét.

Con gái người chết báo thù, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).

"Vậy liền tốt." Ngụy Thiên Thiên lau đi nước mắt vương nơi khoé mắt, đứng lên, chỉ vào Khương Thiếu Anh: "Người này, ta muốn mang về Cúc Lăng tiên sơn chậm rãi thẩm vấn."

Lý Việt Bạch vốn muốn mở miệng tranh luận, nhưng nghe Ngụy Thiên Thiên nói như vậy, hắn lập tức yên lòng.

Xem ra không cần mình ra tay, Ngụy Thiên Thiên có thể cứu được Khương Thiếu Anh.

Hắn đã sớm phát hiện, tình cảm Ngụy Thiên Thiên đối với Khương Thiếu Anh cũng vô cùng ái muội, đương nhiên sẽ không thật sự bắt gã về thẩm vấn xử tử, ngược lại sẽ nương cơ hội này giúp gã tránh khỏi sự chỉ trích của các đại tiên môn.

"Chuyện này chỉ sợ không đúng luật." Vài lão tu sĩ thở dài: "Người này là đệ tử Côn Luân, lại giết người của Cúc Lăng, nếu thẩm vấn, hẳn là các đại tiên môn cùng nhau thẩm vấn mới phải."

Trong thế giới tu tiên có phân dòng dõi, chuyện này được thể hiện ở việc xử trí tội nhân.

Nếu giết đồng môn, đương nhiên là thuộc vấn đề nội bộ, nội bộ có thể tự giải quyết.

Nếu giết tu sĩ ở môn khác, đó chính là vấn đề của toàn giới tu tiên, đương nhiên cần mọi người bình phán.

"Nếu người này là đệ tử Cúc Lăng tiên sơn?" Ngụy Thiên Thiên bất ngờ hỏi.

"Nếu vậy, đương nhiên có thể làm theo lời tiểu thư, mang về Cúc Lăng tiên sơn thẩm vấn." Các lão tu sĩ gật đầu: "Chính là... Sao có khả năng đó được? Người này rõ ràng là đệ tử của Côn Luân tiên sơn..."

"..." Trong lòng Lý Việt Bạch khẽ động.

"Ký chủ, đây là một ý kiến hay." Hệ thống hưng phấn: "Tuy nhiên hiện tại, người đã giết, không kịp chuyển hướng nữa rồi..."

"Có lẽ chư vị tiên trưởng nên biết điều này." Ngụy Thiên Thiên nói: "Người này tên là Khương Thiếu Anh, mấy ngày trước đã rời khỏi Côn Luân, bái làm môn hạ ở Cúc Lăng tiên sơn ta!"

"Cái gì?" Tình huống chuyển biến quá nhanh, mọi người lại hồ đồ.

"Tiểu thư nói người này đã bái hạ Cúc Lăng tiên sơn... Có chứng cứ gì?" Có người hỏi.

"Trên người người này có lệnh bài của Cúc Lăng tiên sơn, trong cơ thể còn có chân khí độc môn của Cúc Lăng tiên sơn. (độc môn: của riêng phái đó)" Ngụy Thiên Thiên nói.

Chính Khương Thiếu Anh cũng sợ ngây người.

Gã khó tin sờ ống tay áo của mình, quả nhiên lấy ra từ trong đó một khối lệnh bài thông hành của Cúc Lăng tiên sơn.

Cái lệnh bài này hẳn là lúc Ngụy Thiên Thiên đâm mình đã lén đưa cho, mục đích là tạo lối thoát cho mình khỏi sự truy đuổi của các tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn.

Còn chân khí độc môn... Có lẽ là mấy ngày trước, lúc trị thương cho mình, Ngụy Thiên Thiên đã lén truyền vào.

Đối mặt với đồ vật độc đáo như vậy, mọi người cũng không thể nói gì hơn.

Huống hồ, cũng không có người muốn quản chuyện này, dây dưa với Côn Luân tiên sơn, càng rước lấy thêm nhiều phiền toái.

Có người hiểu chuyện tiến lên kiểm tra lệnh bài, lại thử chân khí trong cơ thể Khương Thiếu Anh, không thể không gật đầu đồng ý.

"Chuyện hôm nay, đa tạ chư vị tiên trưởng thay tiểu nữ làm chủ." Ngụy Thiên Thiên cực kỳ lễ phép cáo biệt mọi người: "Đa tạ các vị y giả trị liệu cho tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, ngày sau chắc chắn sẽ hậu tạ sâu sắc."

Sau khi nàng cáo biệt mọi người, liền gọi tu sĩ nhà mình vội vàng chuẩn bị hành lý.

Các tu sĩ Cúc Lăng đã mất đi hai người tâm phúc, mọi người tinh thần hoảng hốt như du hồn, hiện tại đại tiểu thư nhà mình ra lệnh, đương nhiên đều ngoan ngoãn nghe theo, chỉ là động tác có chút đờ đẫn, nhưng không làm chậm trễ chuyện.

"Người tới!" Ngụy Thiên Thiên lạnh giọng quát, chỉ vào Khương Thiếu Anh: "Bắt lấy phản đồ này!"

Các tu sĩ Cúc Lăng nhìn nhau, lập tức nghe lệnh, máy móc đi về phía trước, chế trụ bả vai Khương Thiếu Anh, cũng không dám dùng lực, sợ chọc giận sát nhân cuồng ma này.

Khương Thiếu Anh cũng không phản kháng, ném kiếm trong tay xuống, xoay người hướng về phía Côn Luân hành lễ liền bị mang đi.

Trong lòng Lý Việt Bạch cảm thấy may mắn, cũng không nói gì thêm.

Cảnh tượng hiện tại có yếu tố diễn kịch rất nhiều, nếu hắn nói thêm vài câu, không khỏi quá giả tạo.

Các đại tiên môn chứng kiến huyết án, đều như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than, không muốn nói nhiều, liền ồn ào cáo biệt, bắt đầu đi về.

Nguyên bản Bạch Ngọc than chen vai thích cánh (người đông chen chúc nhau), không bao lâu đã trở về bộ dáng hoang vắng ban đầu.

"A? Kết thúc như vậy?" Ngọc Thiên Cơ vẻ mặt ngốc ngốc tiếp nhận lời cáo biệt của Tiên Chủ các đại tiên môn, nhất thời không phản ứng kịp.

"Phải, tiên minh đại hội kết thúc." Lý Việt Bạch nói.

Tiễn đi nhóm nhân mã cuối cùng, hai người cầm tay trở về núi.

Nói là cầm tay, kỳ thật là Ngọc Thiên Cơ mặt dày mày dạn dính bên người Lý Việt Bạch, trong miệng còn nói không ngừng: "Mục mỹ nhân này, tại sao ta cảm thấy cái tiên minh đại hội này chả có tác dụng gì? Rốt cuộc chúng ta tổ chức cái tiên minh đại hội này làm gì vậy?"

"Chả có tác dụng gì?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Dẫn Ngọc Thiên Lưu ra vạch trần hành vi phạm tội của hắn, cái này gọi là chả có tác dụng gì?"

"Nhưng huynh trưởng còn đánh lại mà?" Ngọc Thiên Cơ buông tay.

"Nếu là trước đây, các đại tiên môn sẽ phái người giúp đỡ hắn, rốt cuộc hắn là huynh trưởng, là người thừa kế hợp tình hợp lý." Lý Việt Bạch nói: "Chính là trải qua lần tiên minh đại hội này, các đại tiên môn biết được hắn phạm tội ở Cửu Lê, sẽ không giúp đỡ nữa."

"Nhưng các đại tiên môn cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ chúng ta đi?" Ngọc Thiên Cơ vẻ mặt đau khổ: "Lão nhân gia ngài làm trò trước mặt bọn họ, một chút liền chém rớt đầu Ngụy Tỉnh Hào... Trong lòng các đại tiên môn rất sợ nha... Đều cảm thấy lão nhân gia ngài quả thực là ma vương thích giết người..."

"Ta muốn chính là thái độ này của bọn họ, sống chết mặc bây là tốt nhất." Lý Việt Bạch vui vẻ: "Tiến đến giúp đỡ ngược lại làm vướng chân vướng tay, không giúp đỡ cả hai là tốt nhất."

"Đáng tiếc cho đồ đệ tốt của ngươi nha..." Ngọc Thiên Cơ quay đầu lại nhìn hướng Khương Thiếu Anh rời đi, thổn thức không thôi: "Anh gì đó ấy nhỉ? Đúng là một tên tiểu tử thúi hỗn đản, lúc nào cũng mắng bổn Tiên Chủ, ngươi liền cho gã chạy trốn với nữ hài kia? Chậc chậc, đúng là đồ đệ gả ra ngoài như bát nước hất đi vậy..."

"Thiếu Anh đi Cúc Lăng tương đối an toàn." Lý Việt Bạch tự hỏi một chút: "Ngụy Thiên Thiên sẽ không thương tổn gã."

Khương Thiếu Anh là vai chính của thế giới này, vai chính sao, đương nhiên là đi đến nơi nào cũng có thể nói chuyện yêu đương ở nơi đó, gã cùng Ngụy Thiên Thiên chưa chắc có thể tu thành chính quả, nhưng chuyện yêu hận tình thù giữa hai người cũng đủ kể một thời gian...

"Đi vừa lúc." Ngọc Thiên Cơ hừ một tiếng: "Tiểu tử kia, mỗi lần nhìn ta đều có thái độ lồi lõm, hận không thể đánh ta một trận xả giận thay ngươi... Như thể ta mỗi ngày đều bắt nạt ngươi vậy, mỹ nhân nhi ngươi nói, bổn Tiên Chủ đã bắt nạt ngươi lần nào chưa?"

Lý Việt Bạch cười tủm tỉm, không trả lời.
Nhấn Mở Bình Luận