"Vậy phải như thế nào?" Mẫn Luyền Y lạnh nhạt nói: "Nghiên Nghiên, xin nói cho Mộc Tây, tình cảm phải dựa vào bản thân mà tranh thủ. Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu, nhưng tình yêu chắc chắn sẽ không làm mà hưởng, càng chờ đợi, càng chạy mất nhanh hơn. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể dễ dàng buông tha."
"Lời này của em là có ý gì?" Quý Nghiên cau mày hỏi.
Mẫn Luyến không nói gì, cấtg bát đũa xon, liền rời khỏi phòng bếp.
Còn một mình Quý Nghiên đứng tại chỗ, nghĩ tới lời nói vừa rồi của em ấy, trong lòng như có một viên đá ném xuống, không khỏi dâng lên gợn sóng. Nếu em ấy nói không thể dễ dàng buông tha, là chỉ Mẫn Y Thần sao? Vậy là em ấy chưa quên được Mẫn Y Thần, bởi vì Mộc Tây xuất hiện, khơi dậy cảm giác nguy cơ của em ấy, cho nên phải lần nữa tranh thủ tình cảm với Mẫn Y Thần?
"Tiểu Bạch, anh nói cho em biết chuyện của Luyến Y cùng Mẫn Lão Đại, là bởi vì đã sớm chú ý tới hành động gần đây của Luyến Y rất không thích hợp có đúng không?" Quý Nghiên ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng tổng hợp mọi chuyện, cô dứt khoát mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, ngồi dậy.
Bạch Thắng mới vừa tắm xong ra ngoài, vén một góc chăn lên ngồi vào, thuận miệng hỏi: "Em nhận thấy được điều gì?"
Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói: "Em cảm thấy cô ấy giống như cố ý chen vào giữa Tây Tây cùng Mẫn lão đại, nhưng cô ấy không phải đã có Hàn Niệm rồi sao? Chẳng lẽ. . . . . ." Lại thay lòng?
Bốn chữ phía sau, Quý Nghiên không nói ra miệng.
Nuốt vào trong bụng.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Bạch Thắng nhíu mày, quả nhiên, lấy độ mẫn cảm của Quý Nghiên, là anh biết cô sẽ rất nhanh phát hiện.
Bạch Thắng nói: "Chuyện này, em không cần phải lo."
"Tại sao?"
"Nghiên Nghiên, mỗi người đều có tình cảm của mình. Bọn họ cũng không phải là đứa bé, mình phải có chừng mực."
Quý Nghiên không nghĩ như vậy. "Nhưng em không thể trơ mắt nhìn Tây Tây chịu uất ức, Mẫn Lão Đại rõ ràng cũng không phải không có cảm giác với cô ấy, nếu như không có người quẫy nhiễu, mặc cho bọn họ tự nhiên phát triển nói không chừng còn có thể một con đường. Nhưng nếu như Luyến Y tới thò một chân vào, chuyện sẽ thành khác rồi."
Cô sẽ không quên ngày mưa đó dáng vẻ Mộc Tây nhếch nhác, Mẫn Luyến Y đang suy nghĩ gì cô không biết, nhưng nếu như tổn thương tới Mộc Tây, Quý Nghiên quyết không thể dễ dàng tha thứ. Mẫn Luyến Y cùng Mộc Tây, mặc kệ nói thế nào, cô nhất định đứng về phía Mộc Tây, điểm này không cần hoài nghi.
"Không có ai muốn khi dễ Mộc Tây, em không cần nghĩ quá nhiều." Bạch Thắng lý trí nói.
" Luyến Y làm chuyện này sẽ giải thích thế nào?"
Có lẽ cô hỏi được quá nhanh, cho nên giọng nói có vẻ có chút cao. Bạch Thắng đè cái trán, nói: "Luyến Y không có làm chuyện gì, hơn nữa có một số việc, không thể kết luận quá sớm ."
Quý Nghiên cau mày."Nhưng Tiểu Bạch, anh không phải cảm thấy, em ấy nếu cùng ở cùng một chỗ với Hàn Niệm, Hàn Niệm cũng không có ở đây, cũng không có việc gì tìm Mẫn Lão Đại. Hơn nữa còn là người đã từng thích như vậy, nói như thế nào đây? Này rất không khoa học! Hơn nữa đồng thời đem Hàn Niệm, Mẫn lão đại, còn có chính cô ấy đẩy vào một tình cảnh rất lúng túng. Dĩ nhiên còn có Tây Tây. . . . . ."
"Đây chính chuyện bọn họ phải tự giải quyết, em cũng không cách nào nhúng tay vào. Ngoan, không cần nghĩ!"
"Anh không lo lắng sao?" Quý Nghiên bật thốt lên.
Dù nói thế nào tất cả đều là người nhà của anh, tại sao Tiểu Bạch có thể làm được dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì vậy? Quý Nghiên trong lòng đột nhiên không khỏi một hồi phiền não.
"Không có gì đáng lo lắng ." Bạch Thắng nhẹ nhàng nói.
Quý Nghiên cảm giác trong lòng phiền não càng sâu, nhất thời cảm thấy ở ngực có một cỗ tích tụ, xua đi không được."Nhưng em không nhìn nổi dáng vẻ Tây Tây khổ sở như vậy."
"Luyến Y sẽ không làm gì với cô ấy, em yên tâm đi. Về phần chuyện cô ấy cùng lão đại, cái này phải xem ý tứ của lão đại, em lo lắng cũng không làm được gì. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Mộc Tây cũng hiểu. Chúng ta cũng chỉ là người đứng xem, em dù quan tâm cô ấy thế nào, hạnh phúc của cô ấy, em cũng không thể khống chế được, phải xem vận mệnh của cô ấy."
"Làm sao anh xác định em ấy sẽ không làm cái gì với Tây Tây?" Quý Nghiên hỏi.
Cô cũng không muốn chất vấn Mẫn Luyến Y, dù sao em ấy đã từng giúp mình, hơn nữa cho tới nay, Mẫn Luyến Y giống như thiên sứ rất lý trí. Em ấy có lúc làm cho người ta có cảm giác như một tiên nữ không dính khói bụi trần, Quý Nghiên rất thích em ấy. Nhưng gần đây xảy ra những việc này, lại làm cho cô dao động, đây là do cô tận mắt nhìn thấy, còn theo như lời nói Mẫn Luyến Y ngày đó, lại có ý khác.
Quý Nghiên không khỏi nghĩ đến Tôn Tịch, người phụ nữ có gương mặt thiên sứ thực tế lại giống như ma quỷ, điều này cũng thúc đẩy cô không thể xác định Mẫn Luyến Y rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng trong lời nói Bạch Thắng đều vô tình hay cố ý bảo vệ Mẫn Luyến Y, Quý Nghiên không biết, anh chắc bởi vì Mẫn Luyến Y là người nhà của anh, mà Mộc Tây với cô không quen không biết, cho nên có thể thoải mái nói chuyện Mẫn Luyến Y như vậy, hay là thế nào? Dù sao thời gian dài chung đụng như vậy, cô có thể cảm thấy, người nhà bọn họ cực kỳ bao che cho nhau.
Mặc kệ là Ứng San, Bạch Tinh, Bạch Thắng, còn là những người nhà họ Y nữa, đều là như thế. . . . . .
Bạch Thắng khẽ cau mày: "Em không tin tưởng anh?"
Tất cả tâm tư Quý nghiên đều viết ở trên mặt, cô nghĩ cái gì, Bạch Thắng nhìn một cái cũng biết.
Quý Nghiên cắn môi. "Em không phải không tin anh, chỉ là chuyện này, em từ đầu đến cuối đều cảm thấy Luyến Y làm không đúng. Em ấy biết rõ Mẫn lão đại thích em ấy, hơn nữa dưới tình huống mình đã có bạn trai, vẫn như thế. . . . . . Được rồi, em thừa nhận, em cũng vì Tây Tây mà bất bình. Nhưng nhìn tất cả mọi chuyện, cách làm Luyến Y, làm cho người ta rất khó giải thích không phải sao? Anh một mực nói em ấy không có làm cái gì, không biết làm cái gì, nhưng là cô ấy làm, đã tổn thương tới người khác. Tiểu Bạch, đây không phải là bao che."
"Em cho là anh bao che?"