Bạch Thắng: "Nằm lên nệm trước đi, sẽ thoải mái hơn một chút."
Toàn bộ lỗ tai Quý Nghiên đều đỏ ửng, lúng túng nhận lấy đồ trong tay anh, giống như lại trở về lần đầu tiên gặp mặt, cô nhìn cũng không dám nhìn anh, cúi đầu trực tiếp vào đi toilet."Cám ơn."
"Với anh thì không cần khách khí như vậy." Bạch Thắng nói.
Từ khi hai người quen biết tới nay, anh nghe cô nói nhiều nhất chính là ba chữ này.
Quý Nghiên vờ như không nghe thấy, cúi đầu thấp hơn. Bởi vì cô nghe được một tầng ý tứ khác từ trong câu này, nhất định là ảo giác, ảo giác.
Lúc trở ra, Bạch Thắng đã không còn ở trong phòng nữa. Cô đặt laptop lên bàn, mở ra, Quý Nghiên nghi ngờ, từ từ di chuyển đến bên cạnh bàn, lúc này mới phát hiện ra trong máy vi tính lại đang mở khung tìm kiếm Baidu, cô vừa nhìn liền nhất thời cười "Hì hì " một tiếng.
—— con gái đau bụng kinh làm thế nào?
Bạch thiếu gia, anh còn có thể đáng yêu đến cỡ nào nữa đây?
Quý Nghiên mơ mộng một chút, trong đầu nháy mắt dần hiện ra hình ảnh Bạch Thắng đứng ở trước bàn, nghiêng người, ngón tay dài lướt trên bàn phím gõ từng chữ từng chữ. Lông mày xinh đẹp nhíu nhẹ, trên dung nhan tuấn nhã là một mảnh lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mím, con mắt sâu thẳm chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, tay thì di chuyển chuột.
Phì. . . . . . Rõ ràng chỉ là tưởng tượng, nhưng tại sao cô lại cảm thấy không khỏi vui vẻ đây?
Vừa đúng lúc này Bạch Thắng cầm túi nước ấm đi vào, Quý Nghiên quay đầu lại, cười híp mắt nhìn anh, Bạch Thắng chú ý tới laptop sau lưng cô, nhíu mày.
"Còn đau không?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Quý Nghiên gật đầu, đau chết mất.
Bạch Thắng dìu cô lên giường nằm xuống, sau đó đưa túi nước ấm cho cô."Ôm."
Sắc mặt Quý Nghiên vẫn còn rất kém, ngay cả đôi môi cũng đều trắng bệch, Bạch Thắng vốn là muốn nấu chút nước đường đỏ cho cô uống..., nhưng vì trong căn hộ không có gì cả, hơn nữa anh cũng không biết nấu nướng.
Ứng San và Bạch Tinh đều chưa bao giờ bị đau bụng kinh, vì thế nên Bạch Thắng đành gọi điện thoại hỏi Joy. Anh ta nói hiện tượng này là bình thường, cũng không có cách gì tốt, chịu đựng qua hôm nay là ổn, bình thường ngày thứ hai sẽ không còn đau đớn như vậy nữa.
Ban đêm an tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có. Bạch Thắng cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, Quý Nghiên cảm thấy thật lúng túng.
Nhưng cũng không muốn anh rời đi, con người một khi thân thể khó chịu thì trái tim cũng sẽ vô cùng yếu ớt, trước kia mỗi lần cô đau bụng kinh thì đều là một mình núp ở trong chăn yên lặng chịu đựng, không có ai đưa túi nước ấm, cũng không có ai ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô như vậy, cô cảm giác cả người đều là lạnh lẽo, thật ra thì cô không hề thích loại cảm giác đó.
Chỉ là chưa bao giờ nói ra thôi, thế nhưng trong lúc vô tình, Bạch Thắng lại có thể thỏa mãn mong muốn của cô.
Thật ra thì Dương Hàm Mặc cũng không phải là chưa từng gặp qua loại tình trạng này, chỉ là bình thường anh đều là không nói hai lời liền kéo Quý Nghiên đi bệnh viện, Quý Nghiên không muốn, hai người liền tranh chấp. Bọn họ cũng đã tranh cãi không ít lần về vấn đề này rồi, và lần nào Dương Hàm Mặc cũng bị cô làm cho tức giận phải tông cửa xông ra ngoài.
Quý Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, chuyện như vậy cho dù đi bệnh viện cũng không có nhiều tác dụng, nên đau vẫn là đau, thay vì tốn thời gian để bị giày vò như vậy thì còn không bằng nằm ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Anh chỉ cần trò chuyện với cô một hồi, đau đớn sẽ liền bất tri bất giác biến mất, như vậy trong lòng của cô cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, thật ra thì thỉnh thoảng có người bầu bạn còn hiệu quả hơn so với chữa trị.
Vậy mà từ đầu đến cuối Dương Hàm Mặc vẫn không thể hiểu được.
Lại một đợt đau đớn nữa ập tới, Quý Nghiên theo bản năng cau mày, toàn thân co rúc lại, hàm răng cắn môi thật chặt.
Bạch Thắng đứng dậy, đi vòng qua bên kia, Quý Nghiên không còn kịp suy nghĩ anh là muốn làm gì liền thấy phần giường bên cạnh lún xuống, hơi thở ấm áp đánh tới, ngay sau đó, Quý Nghiên liền bị một vòng tay ấm áp ôm vào ngực.
Trong không khí tĩnh mịch, hai trái tim kề nhau hoà cùng nhịp đập, tốc độ tiết tấu là rung động nguyên thủy nhất của tình cảm. Ánh trăng phủ trên mặt của bọn họ cùng ánh đèn vàng ấm tương trợ nhau chiếu sáng. Cả người Quý Nghiên cứng đờ, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào, ngây ngốc để mặc cho anh ôm, đôi mắt trong suốt mở ra thật to.
Hai cánh tay Bạch Thắng vòng chặt lấy cô, ôm sát vào ngực. Anh không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho Quý Nghiên hết đau? Nhưng nếu như không hề làm gì, chỉ biết nhìn như vậy thì anh sẽ đau lòng không chịu nổi. Sẽ nghĩ muốn thay cô chịu đựng tất cả khổ đau, cảm giác vô lực như vậy, đây là lần đầu tiên anh nếm thử, nên chỉ có thể dùng phương pháp của chính anh. Hi vọng vòng ôm của mình có thể mang sức mạnh đến cho Quý Nghiên, để cho cô hiểu được tâm trạng của anh giờ phút này.
Quý Nghiên ngọ ngoạy vài cái, nhưng không đẩy anh ra, cô lúng túng không biết làm thế nào cho phải. Tiếng hô hấp đều đều của Bạch Thắng quanh quẩn ở bên tai, trong chóp mũi của Quý Nghiên cũng là tràn ngập mùi trà xanh nhàn nhạt trên người anh, cô động cũng không dám động, do dự mở miệng: "Bạch Thắng, em. . . . . ."
"Còn đau lắm không?"
Giọng Bạch Thắng truyền đến ngay bên tai, trầm trầm thấp thấp, mang theo từ tính mê người. Lỗ tai Quý Nghiên đỏ lên, chỉ cảm thấy toàn thân như có luồng điện xoẹt qua, tê tê dại dại.
Cô không đoán được tâm tư của Bạch Thắng, nhưng thấy anh chỉ là ôm mình như vậy, cũng không có bất kỳ động tác gì, phản ứng quá khích ngược lại có vẻ làm kiêu. Quý Nghiên hít sâu, cố gắng làm cho mình dời lực chú ý đi, ánh mắt của cô liếc tới đầu giường, giọng nói mềm nhẹ."Em không sao..., cho tới bây đều là như vậy, cũng đã quen rồi."
Mỗi tháng đều đau như thế này một lần?
Bạch Thắng cau mày: "Có phải là em ăn uống không điều độ hay không?"
Quý Nghiên lắc đầu."Là thể chất của em có vấn đề."
Thật ra thì có thể đừng bàn về đề tài này có được hay không? Mặc dù cô xem là Bạch Thắng là bạn, nhưng cùng một người đàn ông thành thật nghiêm túc trò chuyện về vấn đề sinh lý của mình thì cũng là phải cần rất nhiều dũng khí đó! Quý Nghiên nội thương.
Vì muốn lảng sang chuyện khác, bạn nhỏ Quý Nghiên không thể không chủ động tìm đề tài, nhưng cũng không được thể hiện quá rõ ràng, vì vậy, cô cố ý dùng một loại giọng điệu thoải mái: "Gần đây có phải là em rất xui xẻo hay không?"
Chính cô cũng cảm thấy mình bị ôn thần bám vào người.
Bạch Thắng nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
Không khí đột nhiên lại rơi vào yên tĩnh.
Quý Nghiên đang tự hỏi phải nói tiếp thế nào thì lúc này lại nghe thấy giọng Bạch Thắng.
"Đều là quá khứ rồi, sẽ không còn có chuyện không tốt xảy ra nữa." Giọng nói mát lạnh như gió xuân lẳng lặng thổi qua bên tai cô: "Bây giờ đã có anh ở đây rồi."
Quý Nghiên không lên tiếng, cô không thể giải thích được cảm giác như đột nhiên bị gõ một cái trong lồng ngực này thật ra là gì? Trước kia lúc ở cùng Mạnh Thiếu Tuyền thì tối đa cũng chỉ là tim đập rộn lên, chưa từng có cảm giác như thế. Chỉ là nhìn ánh mắt của anh bây giờ, trong tròng mắt đen đang nhìn chăm chú vào cô kia thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lập loè, đủ để khiến cho tâm trí cô rối loạn.
Hôm nay hình như anh có chút kỳ quái.
Quý Nghiên không dám phỏng đoán lung tung, cô cũng không phải là người tự kỷ hay tự yêu chính mình.
Mắt thấy bóng đêm càng ngày càng đậm mà Bạch Thắng vẫn không có ý muốn đi, Quý Nghiên thì mơ mơ màng màng, cuối cùng bất tri bất giác ngủ mất cũng quên luôn vấn đề này, Bạch Thắng nhìn ngắm khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
Ánh trăng chiếu xuống, từng tia sáng trắng vuốt ve trên làn da hai người đang ôm nhau ngủ, lộ ra một loại cảm giác ấm áp tốt đẹp.