Một tuần nữa rất nhanh đã trôi qua. Quý Nghiên đang dọn dẹp hành lý, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, cửa phòng mở ra, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Thắng vươn người tập thể dục.
“Thu xếp xong rồi sao?”
Bạch Thắng cong khóe môi, chân dài bước tới gần, đứng ở trước mặt cô.
Quý Nghiên gật đầu một cái. “Em vốn không có nhiều đồ nên thu dọn rất nhanh”
“Anh có thứ này muốn đưa cho em”
“Vâng?”
Bạch Thắng mỉm cười, móc một cuộn phim từ trong túi ra. “Là lần trước ở phòng ăn làm rớt, máy chụp hình đã hư, chỉ là cuộn phim vẫn còn, không phải em không thẻ tìm được trấn nhỏ kia nữa sao?”
Quý Nghiên cảm thấy như trút được gánh nặng, ngày hôm trước cô cầm theo máy chụp hình, tốn 1 ngày đến trạm xe, qua lại một vài địa phương nhỏ, nhưng căn bản là không có cơ hội đén được cái trấn nhỏ kia một lần nữa.
Quý Nghiên cong khóe môi, trong măt còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhận lấy cuộn phim lẩm bẩm nói: “Anh đã tìm được rồi à!”
Cô là vô ý thức nỉ non, Bạch Thắng cũng là thấp giọng trả lời: “Ừ, đã tìm được rồi.”
Trong lòng chợt vui vẻ.
Nhưng lại nghĩ tới sắp phải trở về đối mặt với nhà họ Quý và đám người Mạnh Thiếu Tuyền cô liền cảm thấy mệt mỏi và phiền muộn. Quý Nghiên nhét cuộn phim vào trong túi xách. Xoay người lại chạm phải một lòng ngực rộng lớn, khoảng cách trong gang tấc. Bạch Thắng giơ tay lên, Quý Nghiên còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì trên tai chợt lạnh, sau đó truyền đến cảm giác một thứ gì đó rất nhỏ rũ xuống.
Cô ngẩn người, ngây ngốc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Bạch Thắng hơi nghiêng đầu, lại đeo tiếp chiếc hoa tai còn lại, lúc này mới lui ra sau một bước, nhìn cô cười nói: “Được rồi.”
Hoa tai sao?
Quý Nghiên sờ sờ, sau đó liền nói : “Cái này em không thể nhận.”
Nhận cái gì cũng có mức độ của nó.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Lần đầu Bạch Thắng giúp cô, cô liền khổ não muốn báo đáp anh, sau lại xảy ra sự kiện bắt cóc, mặc dù là bởi vì anh mà ra nhưng cuối cùng cô vẫn hoàn toàn là không giúp được anh cái gì, đối với chuyện này Quý Nghiên là vô cùng rõ ràng. Bởi vì cô vẫn cảm thấy trên thế giới không có ai cho không ai thứ gì, cô nhận được sự giúp đỡ từ người khác thì dĩ nhiên là phải báo đáp người đó y như vậy. Nhưng những thứ này, phải có lý do cô mới có thể nhận, nếu không, trong lòng cô sẽ lo lắng.
Bạch Thắng sớm đoán được cô sẽ như thế này nên chậm rãi nói: “Không phải là hoa tai bình thường.”
“?”
“Bên trong có chứa thiết bị tìm kiếm”
“Sao?”
Bạch Thắng “Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra thì anh có thể tìm thấy em ngay lập tức.”
Mãi cho đến khi lên máy bay, tâm trí của Quý Nghiên vẫn là đang bay ở chỗ nào, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Bạch Thắng “Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra thì anh có thể tìm thấy em ngay lập tức”. Ai, dạo này cô bị sao vậy? Luôn có cảm xúc không nên có, trái tim thì lại giống như thoát khỏi tầm tay.
Đây không phải là hiện tốt a.
Quý Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, trong lòng yên lặng đưa anh vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm cấp một.
Khẩu hiệu chính là: trái tim yêu dấu, cách xa Bạch Thắng một chút.
“Haiz cô gái. Tôi biết chỉ huy của chúng tôi rất tuấn tú, nhưng mà chỉ nhìn thôi thì vô dụng nha”. Đột nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo đưa đẩy.
Quý Nghiên theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy một nam một nữ sóng vai mà đến. Người nói chuyện là một cô gái có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, dung mạo rất đẹp mắt, trên người có loại khí chất lạc quan cởi mở.
Sương chặc chặc hai tiếng: “Vào thời điểm này thì nên quả quyết nhào tới, nhìn xem đàn ông chất lượng tốt như vậy, có biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ, cô gần vua như vậy nên giành bổng lộc trước a!”
Mặt Phong không thay đổi phỉ nhổ cô, “ Muốn xem phim trực tiếp thì cứ nói thẳng đi.”
Sương: “Ngoan, biết là tốt rồi, chớ vạch trần mình nha.”
Bọn họ là đang ngồi trên máy bay chuyên dụng của Cục Quốc An, trên máy bay trừ Bạch Thắng và Quý Nghiên ra thì chỉ có Phong và Sương, còn có một đặc công lái máy bay của Cục Quốc An . Quý Nghiên bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho, hỏi: “Hai người là ai vậy?”
Trước kia Sương đã gặp qua Quý Nghiên nhiều lần rồi, nhưng lần nào Quý Nghiên cũng đều là không phải trang thái hôn mê thì chính là không nhìn thấy cô ấy, aiz cảm giác tồn tại quá mỏng manh.
Sương cảm thán: “ Không để ý đến bề ngoài nhiều nắm như vậy, chẵng lẽ nhan sắc lại xuống cấp thành người đi đường rồi sao?”
Phong kinh ngạc “Chẳng lẽ cậu đã từng rất mê người sao?”
Sương giận. “Biến”
Quý Nghiên: “……..”
Bọn họ nói nhiều như vậy, cô vẫn không biết hai người này là ai.
Đúng lúc này Bạch Thắng từ từ mở mắt, giọng nói mát lạnh chậm rãi nói: “Bọn học là đồng đội của anh, Phong và Sương.”
Không phải thủ hạ, mà là đồng đội. Sương toét ra một nụ cười thật to. “Chào cô.”
“Chào cô.” Quý Nghiên hào phóng đáp lại cô ấy.
Lại chào hỏi với Phong. Quý Nghiên hiểu rõ nói: “Có phải anh còn hai đồng đội tên là Vũ và Tuyết nữa hay không?”
Bạch Thắng: “Ừ”
Sương liền chen vào nói: “Rất tùy tiện có đúng không? Phu nhân lười quá đi, nhiều tên dễ nghe như vậy không lấy, lại cố tình tùy tiện chọn đại mấy cái tên, bọn này cũng không phải người hầu thời cổ đại, nhắc tới thật là ứa nước mắt mà.”
Thì ra là từ bút tích do mẹ của Bạch Thắng thiếu gia. Quý Nghiên rất có lễ tiết mà nói: “Thật ra thì……cũng không tệ lắm.”
Người ta nói mẹ của Bạch thiếu gia chính là một tồn tại thần thánh, ừ, đúng là không sai.
Sương dùng loại ánh mắt dành cho người đã thất lễ với cả quốc gia, u oán nhìn cô. “Quả nhiên là một nhà, bao che a bao che.”
Cô còn chưa có vào cửa nhà người ta nh, tại sao lại ghép chung vào một chiến tuyến rồi.
Quý Nghiên : “….. ” Có phải bọn họ đã hiểu lầm gì rồi không ?
Quý Nghiên nghi hoặc nhìn về phía Bạch Thắng, Bách Thắng lạnh nhạt nói. "Tôi nhớ tôi giao thời gian diễn luyện là một tháng, bây giờ vẫn còn một giờ nữa. ”
Phong và Sương đều là cứng đờ.
Bạch Thắng : ”Có phải hai người nên giải thích một chút tại sao lại xuất hiện ở đây hay không ?”
Sương lấy lòng nói: ”chỉ huy à, anh không biết chứ, trước giờ chúng tôi vẫn luôn đi theo anh. Vậy mà bây giờ phải chia tay anh, chúng tôi thật là nhớ nhung cuồn cuộn như sông Giang, giờ giờ phút phút đều lo lắng cho an nguy của anh, quả thật là ăn không ngoan, ngủ không yên mà, neus cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ sẽ uất ức đến sinh bệnh mất. Phong cũng như vậy, cho nên chúng tôi liền thương lượng một phen, cuối cùng quyết định, cho dù chỉ huy anh có muốn đánh muốn phạt gì thì chúng tôi cũng kien quyết trở lại đuổi theo bước chân của anh. ”
Cô nói rất tình chân ý thiết, mặt không đỏ hơi thở không loạn, trình độ khoa trương có thể so với các bộ phim thường diễn, Quý Nghiên thật là tâm phục khẩu phục.
Bạch Thắng nhíu mày, nâng cao âm điệu: ”Thật sao?”
Sương vội vàng gật đầu.
Bạch Thắng cười một tiếng: ”Nếu đã như vậy, thì sau khi xuống máy bay liền trực tiếp đến đặc công đảo đi, một tháng sau hãy về. ”
Sương: ”……Có cần phải ác như vậy hay không? ”
Cô bày ra khuôn mặt đau khổ, nịnh hót dụ dỗ gì đó toàn bộ đều dùng tới. Quý Nghiên bật cười, Sương thật là một kẻ dở hơi, nhưng bọn họ đụng độ, trong lòng cô hâm mộ, không khí thoải mái như vậy, trừ lúc ở cùng Mộc Tây ra thì cô chưa từng có cảm giác này.
Có lúc cho dù ở cùng Mộc Tây thì trong lòng cô cũng sẽ bị những việc làm phiền lòng kia ảnh hưởng.
Thời gian từng giây trôi qua, cách Hongkong càng ngày càng gần. Mộc Tây chắc là đang đợi cô chứ? Quý Nghiên đã nói với cô ấy là mình trở về nước rồi, ngược lại nghĩ đến nhà họ Quý, cô liền không muốn nhớ tới, nhưng vẫn không thể tranh khỏi, Quý Nghiên thở dài, đi một bước tính một bước thôi.
Bọn họ không chọc giận cô là tốt nhất, nếu không, cô không chắc mình sẽ không phản kháng.
Máy bay đáp xuống sân bay riêng của Cục Quốc An, Quý Nghiên vừa xuống máy bay liền nhìn thấy bóng cao gầy đứng trong gió thu của Mộc Tây. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen có đai lưng, khuon mặt vẫn mang theo phong tình như cũ, nụ cười vui vẻ mà tỏa sáng, tóc dài màu rượu đỏ tung bay trong gió.