"Không phải tối hôm qua rất khuya anh mới ngủ sao? Em đoán chắc hôm nay anh cũng sẽ không được nghỉ ngơi tốt, nhất định sáng sớm sẽ vội vàng đi làm việc, cho nên có em ở bên cạnh, sẽ giúp anh được một tay. " Khóe miệng cô ta tràn ra cười nhẹ, giọng nói dịu dàng thân mật.
Bây giờ điều duy nhất Bạch Thắng quan tâm chính là Quý Nghiên. "Chuyện không phải. . . . . ."
"Không phải trước kia chúng ta cũng thường như vậy sao?" Vân Song Chỉ lần nữa lên tiếng, chặn lại lời anh đang định nói. Sau đó quay đầu nhìn Quý Nghiên: "Xin chào, tôi tên là Vân Song Chỉ. Là bạn gái trước. . . . . . . của anh Thắng"
Cô ấy cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng. "Hi vọng cô đừng hiểu lầm."
Quý Nghiên vẫn im lặng như trước, cô không có cách làm cho mình giả mù sa mưa chào hỏi với đối phương vào lúc này.
Không thể làm như không có chuyện gì xảy ra nói một câu: "Xin chào~, tôi là bạn gái hiện tại của Tiểu Bạch."
Loại tình huống này, thật là hoang đường và buồn cười.
Bạch Thắng chú ý tới quần áo trên người Vân Song Chỉ, không kịp tra cứu nữa, bước chân anh nhanh chóng đi về phía Quý Nghiên.
Đầu óc Quý Nghiên trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo, theo phản xạ xoay người, không cho anh cơ hội nhích lại gần mình, đi thật nhanh về phía trước. Cô nghe thấy anh từ sau lưng gọi cô, còn có tiếng của cô gái kia, Quý Nghiên cảm thấy thật là rối loạn, lập tức sửa sang lại suy nghĩ đang mơ hồ của mình.
Cô nên tin tưởng anh.
Tiểu Bạch không phải là người như thế.
Nhớ lại chuyện của Phượng Vi Nhiên và Vu Tư Ngọc, bọn họ không phải là bởi vì thiếu hụt tin tưởng và giải thích cho nhau mà mới biến thành bộ dạng ngày hôm nay sao.
Cho nên nói, mắt thấy cũng không nhất định là thật, không nên phán đoán chủ quan.
Lý trí một chút đi nào Quý Nghiên, anh ấy đã hứa với mày rồi mà.
Đừng làm chuyện để cho mình phải hối hận.
Ít nhất phải nghe thử xem anh ấy nói thế nào trước đã.
Những chuyện đã từng trải qua nhanh chóng xẹt qua đầu, nhất là cái đêm dưới ánh sao trên ban công kia, lấy cảnh đêm sáng chói mộng ảo của thành thị làm bối cảnh, anh thâm tình tỏ tình với cô, hình trái tim hứa hẹn dưới cảng Victoria. . . . . . Quý Nghiên nhắm mắt, khiến cho mình dừng bước lại.
Bạch Thắng đuổi theo, nhìn cô, nói thật nhỏ: "Anh vẫn là làm cho em không có cảm giác an toàn như vậy sao?"
Nhưng một giây kia, giọng điệu vẫn là có bao nhiêu thả lỏng. Chịu dừng lại, nói rõ cô vẫn còn lý trí, đối với anh vẫn còn tin tưởng.
Sương cũng vừa vặn đi ngang qua đây, thấy tình huống trước mắt này liền giật mình.
Bạch Thắng đối mặt với Quý Nghiên, không khí giữa hai người có chút kỳ quái, xa xa Vân Song Chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng nhìn sang bên này.
Chuyện gì đây? 3P. . . . . . À?
"Sao cô gái kia lại ở đây? Chỉ huy, không phải là nửa đêm cô ấy lén vào phòng anh đó chứ?" Sương cà lơ phất phơ nói.
Kết quả mới vừa nói xong liền liếc thấy sắc mặt của Bạch Thắng và Quý Nghiên đồng thời trầm xuống, lúc này mới ý thức được mình nói sai. Thầm buồn một tiếng, lập tức nghiêm túc lại nói: "Chỉ huy, xử lý như thế nào?"
"Biến mất trong vòng ba giây."
Đây không phải là cố ý làm khó cô sao.
Gương mặt Sương khổ sở. "Nếu cô ta không chịu đi thì làm thế nào?"
Mặt Bạch Thắng không vẻ gì nói: "Ném ra ngoài."
Sương: ". . . . . ."
Chỉ huy thật là khí phách!
Nhưng mà cái này cô thích, Sương vui vẻ đi tới chỗ Vân Song Chỉ.
Anh em Cục Quốc An ở gần đó mắt vẫn nhìn thẳng giữ vững cương vị của mình như cũ.
Cho dù đối mặt một màn kịch hay này, nhất là liên quan đến chỉ huy của mình thì cũng có phần tò mò nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra nửa phần.
Bạch Thắng kéo Quý Nghiên rời đi, cô không phản kháng, hai người một đường im lặng đi vào một gian phòng. Bạch Thắng ấn cô ngồi xuống ghế, anh đứng ở trước mặt cô, ánh mắt dần dần mềm lại. "Em tức giận sao?"
Quý Nghiên mím môi, cơn tức này còn chưa có tiêu hết, lồng ngực khó chịu buồn bực như bị đá đè.
Cô biết mình nên tin anh, chỉ bằng vào thái độ kiên định vừa rồi của anh, anh không chút do dự lựa chọn cô thì cô nên tin tưởng giữa Bạch Thắng và cô gái kia không có xảy ra cái gì.
Nhưng cô không khống chế được mình, nghĩ tới cách ăn mặc hôm nay của Vân Song Chỉ, còn có tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Cục Quốc An cảnh giới luôn luôn nghiêm khắc. Không phải nhân viên nội bộ, hoặc là không có Bạch Thắng chỉ thị thì căn bản là không vào được.
Huyệt Thái Dương của Quý Nghiên nhảy thình thịch, không nên nghĩ nữa. Càng nghĩ càng phiền lòng, càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô không có quên, cô gái kia nói mình là bạn gái trước của Bạch Thắng, cô ấy gọi anh là anh Thắng.
Giọng điệu tự tin như vậy.
Bọn Hàn Niệm cũng đã nói Bạch Thắng vẫn không thể quên Vân Song Chỉ, anh còn vì cô ấy mà đã từng chán chường một thời gian. Bộ dạng Bạch Thắng chán chường, đến nay Quý Nghiên cũng không thể tưởng tượng ra được, phải là đau đớn bao nhiêu, đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở mới có thể khiến cho người kiêu ngạo thanh nhã như anh lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Nhất định là anh rất thích cô ấy, trong lòng Quý Nghiên đau xót, không phải cô muốn truy cứu quá khứ của anh, chuyện đã qua thì để cho nó qua, níu lấy không thả sẽ chỉ tự làm mình khổ sở.
Nhưng cô quan tâm là bây giờ trong lòng Bạch Thắng có còn dành chỗ cho Vân Song Chỉ hay không? Nếu như trước kia anh và Vân Song Chỉ chỉ là tức giận nhất thời, hoặc là bây giờ anh hiểu rõ tình cảm của mình sâu hơn trước, sau đó lại yêu Vân Song Chỉ lần nữa, vậy thì cô phải làm thế nào đây?
Quý Nghiên đúng là không có lòng tin với ông trời, quá khứ có quá nhiều dẫn chứng, chỉ cần giữa cô và người khác xuất hiện người thứ ba thì kết quả cuối cùng thường không phải là duy trì hai người, cũng không phải là sống chung, mà là chỉ còn lại một mình cô.
"Nghiên Nghiên. . . . . ." Anh gọi cô.
Quý Nghiên cau mày, cô nghĩ kỹ phải nói chuyện rõ với Bạch Thắng, đây không phải là lúc để hai người mâu thuẫn cãi nhau, nhưng cố tình nó lại tích tụ trong lòng, thế nào cũng không mở miệng được.
Bạch Thắng nắm tay cô, đầu hơi cúi xuống hõm vai, lại mang theo vài phần làm bộ đáng thương nói: "Em thật sự không để ý đến anh sao?!"
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Anh và cô ấy không có gì."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
"Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên. . . . . ." Anh không từ bỏ, tiếp tục một lần lại một lần gọi cô, lần này thì hơi có mùi vị vô lại.
Quý Nghiên vốn là không có tức giận nhiều, lại nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy, một cái đầu tóc đen bóng vẫn còn cọ tới cọ lui bên cổ cô, thậm chí trên mặt còn hơi trẻ con nói: "Anh là trong sạch mà."
Quý Nghiên bị những lời này làm cho chào thua.
Thiếu chút nữa bật cười, Bạch Thắng hiếm khi trẻ con được như thế, giống như một đứa trẻ to xác đang làm nũng, trông đáng yêu thật.
Thật là ranh mãnh trước nay chưa từng có.
Quý Nghiên vừa thầm nói mình không có tiền đồ vừa cố làm bộ lạnh lùng đẩy anh một cái. "Nhột."
Bạch Thắng cười khẽ. "Rốt cuộc chịu nói chuyện rồi."
Quý Nghiên hơi lúng túng.
Trong nháy mắt ý thức được mình lại bị lừa.
Trong lòng quả quyết 'thăm hỏi' tên hồ ly phúc hắc này mấy chục lần.
Cô đã nói làm sao anh có thể đột nhiên đổi tính, chợt bắt đầu đáng yêu như vậy.
Đáng yêu thật xấu hổ, nhưng gài bẫy cô còn đáng xấu hổ hơn!
Cô lại còn ngây ngốc bị lừa!
Quý Nghiên tức không nhịn nổi, cầm lấy cánh tay anh trực tiếp cắn một cái, trong lòng nghĩ là hung hăng cắn, ai bảo anh lừa cô. Nhưng khi thật sự xuống miệng thì cuối cùng lại không nỡ quá dùng sức, Bạch Thắng mặc cho cô muốn làm sao thì làm, không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
"Cạch. . . . . ." Tiếng động phát ra từ cửa.
Sương đẩy cửa vào.
Quý Nghiên ngước mắt, vẫn đang cắn cánh tay Bạch Thắng như cũ, tầm mắt chậm rãi nhìn đến cửa.
Bạch Thắng cũng quay đầu.
Sương ngớ ngẩn, nhìn tình huống bên trong phòng một chút, sau đó dưới ánh mắt của cả hai người bọn họ, yên lặng một hồi lâu.
Mới sững sờ nói: "A. . . . . . Có phải là em tới không đúng lúc?"
Quý Nghiên 囧 囧.
Buông tay Bạch Thắng ra, vẻ mặt càng lúng túng hơn.
Bạch Thắng vuốt tay áo xuống, ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên mặt không có thay đổi gì.
"Chị dâu, sao chị lại ở đây?" Sương thong thả đi vào, hỏi Quý Nghiên.
Quý Nghiên lại bị đứng hình lần nữa, từ lúc nào mà cô lại biến thành chị dâu rồi? Sương gọi thuận miệng như vậy, ngay cả một chút tâm lý cô cũng chưa chuẩn bị.
Bạch Thắng nhếch môi, hiển nhiên đối với hành động ‘có mắt nhìn tình hình như vậy’ của Sương rất hài lòng.
Sương cô nương nhất thời liền kiêu ngạo.
Quý Nghiên vốn là tới đây để nói với Bạch Thắng chuyện cô là nhà thiết kế vũ khí của Cục Quốc An, nhưng bị quấy nhiễu như vậy, bây giờ đột nhiên hỏi làm cô cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Vốn đã dự đoán sẽ là chuyện tốt đáng chúc mừng nhưng lại trong nháy mắt trở thành có kinh ngạc mà không có vui vẻ.
Nhiệt tình của Quý Nghiên giảm bớt nhiều, tạm thời không muốn nhắc tới chuyện này. Cô nói sang chuyện khác: "Cô gái vừa rồi đã đi chưa?"
"Đi, dĩ nhiên là đi rồi. Có em ra tay, không có khả năng ngoài ý muốn." Dường như Sương có sự tích cực rất cao đối với đề tài này, cô ấy bước tới trước mặt Quý Nghiên nói: "Chị dâu, chị đừng quan tâm đến cô gái kia. Chỉ huy và cô ấy cũng đã là chuyện của tám trăm năm trước rồi, cho nên cô ấy xuất hiện ở đây cũng là do Tuyết năn nỉ, chuyện này không có liên quan gì đến chỉ huy."
"Tuyết?"
"Ừm." Rốt cuộc vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ hơn, Sương cũng biết Quý Nghiên để ý nhất là cái gì, cô ấy giải thích: "Ngày hôm qua. . . . . ."
Nhưng ý trời khó đoán, đúng lúc này điện thoại của Quý Nghiên lại đột nhiên vang lên.
Trong lòng Sương nhất thời mắng to một tiếng: "Đệt!".
Quý Nghiên cũng có chút cảm giác bị hắt nước lạnh, nhận điện thoại, không ngờ là Phượng Vi Nhiên gọi tới.
"Em có máy bay tư nhân không?" Anh ta trực tiếp hỏi.
Giọng nói còn mang theo thở dốc, Quý Nghiên không hiểu hỏi: "Anh có chuyện gì à?"
Không biết người bên kia nói cái gì, mấy phút sau, sắc mặt Quý Nghiên biến đổi.
Điện thoại di động xuýt chút nữa rớt xuống đất.
Bạch Thắng nhìn cô, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Quý Nghiên sững sờ mấy giây, nước mắt đột nhiên liền rớt xuống, cô giống như đột nhiên thức tỉnh, nắm cánh tay Bạch Thắng, vội vàng nói: "Tiểu Bạch, nhanh lên, anh có máy bay tư nhân đúng không? Giúp em chuẩn bị một chiếc có được không?"
"Ngoan, đừng nóng vội." Bạch Thắng trấn an cô. "Nói cho anh biết, có chuyện gì?"
Quý Nghiên lắc đầu, chỉ là khóc.
Bạch Thắng nháy mắt với Sương, cô ấy hiểu ý, lập tức đi chuẩn bị.
Quý Nghiên thật vất vả mới bình tĩnh lại, nói lại đơn giản tình hình cho Bạch Thắng biết, sau đó gọi điện thoại cho Phượng Vi Nhiên hẹn địa điểm gặp mặt.
Bọn họ nhìn anh ta lên máy bay, nhìn máy bay dần dần rời khỏi mặt đất, bay lên bầu trời, sau đó rất nhanh bay đi, không thấy bóng dáng.
Vu Tư Ngọc đã xảy ra chuyện, cô ấy ở Thượng Hải bị lây bệnh, lúc phát hiện thì đã bị mắc bệnh mấy ngày rồi, rất nghiêm trọng. Bây giờ đã bị đưa đi cách ly, truyền thông ùn ùn kéo đến đưa tin, Phượng Vi Nhiên biết tin tức thì thiếu chút nữa điên mất, liền mua một vé đi chuyến bay nhanh nhất đến Thương Hải. Nhưng trước khi đi lại bị mẹ Phượng phát hiện, bà trăm phương ngàn kế ngăn cản Phượng Vi Nhiên, phong tỏa tất cả sân bay, trạm xe lửa, kể cả trạm xe buýt. . . . . . Nhốt Phượng Vi Nhiên ở trong nhà, chết sống không chịu để cho anh ta đi tìm Vu Tư Ngọc.
Phượng Vi Nhiên vừa vội vừa giận, anh ta nghĩ cách từ trong nhà trốn ra, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên chính là tìm Quý Nghiên nhờ giúp một tay.
Kể từ sau khi Vu Tư Ngọc bị đưa vào chỗ cách ly thì không có bất kỳ tin tức gì, người đại diện của cô ấy cũng liên lạc không được, Phượng Vi Nhiên đã đến gần bên bờ biên giới sụp đổ, anh ta muốn lập tức được nhìn thấy cô ấy.
"Anh cũng đã nhờ chú Joy đến đó rồi, xem thử có thể giúp được gì không." Bạch Thắng nhàn nhạt nói.
Quý Nghiên hỏi: "Có cách nào có thể chữa trị được không? Có thể làm cho Tư Ngọc vượt qua cửa ải khó khăn này hay không?"
Bệnh truyền nhiễm, bệnh truyền nhiễm, đây là bệnh truyền nhiễm chết người. . . . . . Cô nghe nói đã chết hơn 100 người.
Tại sao Vu Tư Ngọc lại đụng phải chuyện như vậy?
Bạch Thắng ôm lấy cô, giọng thanh nhã chậm rãi nói: "Không chắc chắn, tình huống lần này đặc biệt, còn chưa nghiên cứu ra cách chữa trị. Người nhẹ còn dễ nói, nhưng nghiêm trọng. . . . . . Trái lại chú Joy có cách để cho Phượng Vi Nhiên tiếp cận Tư Ngọc, hơn nữa sẽ không bị lây bệnh, dù sao hắn cũng có thể cùng cô ấy trải qua những ngày cuối cùng."
Quý Nghiên níu lấy quần áo của anh, nhắm mắt, trái tim không thể kiềm chế được đau nhói.
Nhà họ Y, đèn đuốt sáng trưng.
Quý Nghiên nhạt nhẽo ăn cơm trong chén, Ứng San nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: "Nghe nói hôm nay con đã gặp Vân Song Chỉ rồi đúng không?"
"A. . . . . . Dạ." Lòng Quý Nghiên không yên gật đầu.
Thầm nghĩ, Sương thật là một người miệng rộng.
Những người còn lại cũng nhìn qua.
Ứng San nhẹ nhàng nói: "Vậy thì rất tốt, hai ngày nữa ở khu phía Đông của khách sạn Hoàng Gia có tổ chức một bữa tiệc, con và Thắng cùng đi đi."
"Bữa tiệc?"
"Ừ." Ứng San tạm ngừng. "Vân Song Chỉ, Ngôn Quyết cũng sẽ đi. Bác đã bảo Luyến Y đặc biệt thiết kế một bộ lễ phục cho hai đứa, hai ngày nữa sẽ xong, đến lúc đó con mặc lễ phục đó vào rồi đi luôn, trực tiếp đè bẹp con bé kia, đừng khách sáo."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Sao cô lại có cảm giác mẹ của Bạch thiếu gia hình như rất ghét Vân Song Chỉ nhỉ.
Hơn nữa bác có thể đừng có lòng tin với con quá mức như vậy hay không? Nói thế nào thì Vân Song Chỉ cũng là người đẹp, đè bẹp cô ấy cũng phải cần vốn liếng đó ó ó ó. . . . . .
"Yên tâm, với kỹ thuật trang điểm của Luyến Y thì chị Phượng cũng có thể hóa thành Tây Thi, huống chi điều kiện bản thân con cũng đã vốn không hề kém. Tuyệt đối có thể chà đạp con bé kia thành đống cặn bã!" Y Mạt Thuần cổ vũ cho cô.
Quý Nghiên: "Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . . Con xin nhận lời cổ vũ của dì. . . . . ."
Lễ phục là được trực tiếp đưa tới nhà để thử, mấy người hầu gái đứng đầy trong phòng Mẫn Luyến Y, vây quanh Quý Nghiên loay hoay tới loay hoay đi, Quý Nghiên bị dày vò hàng giờ liền, mệt mỏi không chịu được.
Ứng San ở bên cạnh dạy bảo: "Không được luống cuống, con bé kia nói cái gì thì con đá trở về cái đó, thà mắng chết nó chứ cũng không được làm mình mất mặt."
Quý Nghiên: "Bác là đang trang bị cho con đi tranh đấu sao?"
"Sai, không phải tranh đấu mà là ra oai." Y Mạt Thuần gặm đồ ăn vặt nhồm nhoàm chen miệng: "Con bé đó chọn đúng lúc này trở về, nó cho là chúng ta không biết ý đồ của nó sao? Nếu con không ra oai với nó thì nó sẽ không có mắt mà ở trên đầu con sủa loạn. Cho nên con hoàn toàn không cần phải để ý đến cái gì khác, dù sao chỉ cần đừng để cho con bé kia đến gần người đàn ông của con là được rồi."
"Còn cái tên Ngôn Quyết gì đó thì sao ạ?"
Bạch Thắng và Vân Song Chỉ rốt cuộc là loại quan hệ gì?
Bọn họ chỉ mơ hồ nói việc Vân Song Chỉ rời khỏi có liên quan tới Ngôn Quyết.
"A, đúng rồi, Ngôn Quyết. . . . . ." Y Mạt Thuần vỗ vỗ cái trán. "Con phải đặc biệt chú ý người này."
Quý Nghiên: "?"
"Đây là người duy nhất có thể làm cho tiểu Thắng Thắng mất khống chế."
Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Mẫn Luyến Y nói: "Xong rồi."
Sau đó đứng dậy, không gian xung quanh Quý Nghiên thoáng đãng hơn, mọi người nhất trí gật đầu.
"Không tệ, có tiềm lực hại nước hại dân."
"Mây chuyện rắc rối kia sau này hãy nói, hôm nay con cứ tập trung mà tung hoành, không có tin tức tốt thì cứ trực tiếp chạy về đây, dù sao nếu thua thì cũng không còn mặt mũi gặp người khác."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Tại sao cô cảm giác là mình đang lao tới quãng trường tử hình vậy cà?
Bạch Thắng ở dưới lầu đợi cô, Quý Nghiên mặc lễ phục xong đi xuống, dưới chân mang đôi giày cao gót 7, 8 cm, đi bộ rất tốn sức. Cô đối với loại đồ này vẫn là kính sợ lánh xa, Y Mạt Thuần nhìn dáng vẻ lảo đảo vung làn váy của cô, không khỏi sinh ra chút ngờ vực, bĩu môi nói: "Chị xác định con bé có thể làm được sao?"
"Từng bước từng bước, con bé luôn từ từ tan ra hoà vào trong cái gia đình này. Vân Song Chỉ không đơn giản, Ngôn Quyết lại càng không đơn giản, nếu con bé đã lựa chọn ở bên cạnh Bạch Thắng thì không thể mãi dậm chân tại chỗ được." Ứng San nhìn Y Mạt Thuần: "Em nhàn hạ cũng đã nhàn hạ đủ lâu, không có việc gì thì ở nhà làm chút cống hiến, bồi dưỡng cháu dâu của em đi."
Y Mạt Thuần "Chậc" một tiếng. "Tiền công thuê em rất cao đó nha."
Chị cho là mời sư phụ dễ dàng như vậy sao, không có tiền thì chết sống không làm.
Ứng San liếc Y Mạt Thuần một cái.
"Hơn nữa, chuyện như vậy vẫn là giao cho tiểu Thắng Thắng là thích hợp nhất. Tự nó tay cầm tay chỉ dạy, chắc chắn hiệu quả tốt hơn chúng ta rất nhiều. Nhìn cô gái của mình ở bên cạnh mình từng chút một lớn lên, càng ngày càng tỏa sáng, đó cũng là một chuyện rất lãng mạn nha! Chị đi nói với tiểu Thắng Thắng đi, chắc chắn nó rất vui lòng."
Bạch Thắng ngồi ở trên sofa trong phòng khách, hai chân vắt chéo, anh mặc tây trang màu đen hiệu Armani vừa được đưa ra thị trường mới nhất, cắt may rất vừa vặn, cực kì thích hợp với loại đàn ông có vóc người cường tráng như anh. Trong khiêm tốn ưu nhã lộ ra đơn giản xa hoa.
Quý Nghiên từ trên cầu thang xoay tròn bước xuống, giày cao gót nện lên cầu thang phát ra tiếng "Cộp. . . . . . Cộp. . . . . .", trong không gian im ắng có vẻ rõ ràng lạ thường. Bạch Thắng nghiêng đầu nhìn, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên sáng lên, ánh mắt di chuyển theo động tác xuống lầu của cô.
Rất chậm. . . . . . Rất chậm. . . . . .
Khoảng khắc này xảy ra chậm mà dài như đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Quý Nghiên cũng bước xuống một bậc cầu thang cuối cùng, chân thành đi tới chỗ anh.
Cô mặc một bộ dạ tiệc màu đen vừa vặn, phần áo được thiết kế ngang ngực không có tay, phía trên còn được viền thêm tơ lụa. Lại phối với những họa tiết chìm càng làm nổi bật lên màu da, phần lưng được khoét hình bán nguyệt, tôn cả người cô lên làm cho càng thêm yểu điệu hấp dẫn. Mái tóc dài trơn bóng màu đen được uốn hơi xoăn, xõa ở trước ngực, khuôn mặt được trang điểm trang nhã, trên cổ mang một sợi dây chuyền tinh tế bằng bạc, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp. . . . . . Lúc trước Quý Nghiên luôn ăn mặc thanh thuần đạm nhã, còn bây giờ bộ dạng này của cô, thật là cực kỳ hấp dẫn! Nước hoa Bijan trên người cô tản ra mùi thơm đúng chất phương Đông, nồng nặc mà thần bí, mặc kệ nhìn như thế nào cũng đều có một loại hấp dẫn đặc biệt.
Bạch Thắng đứng dậy, hai người đứng chung một chỗ giống như đang mặc đồ tình nhân, trông cực kỳ bắt mắt.
"Đi thôi."
Bạch Thắng đưa tay, Quý Nghiên khoác lấy cánh tay anh.
"Làm sao bây giờ? Tự nhiên anh không muốn em tham gia bữa tiệc lần này nữa rồi." Anh ghé vào bên tai cô khẽ nói.
Quý Nghiên ngây ngô hỏi: "Tại sao?"
Bạch Thắng cười khẽ, không nói.
Trước cổng, một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài đã đậu chờ sẵn.
Sương từ chỗ tài xế đưa đầu ra ngoài, nhìn bọn họ cùng nhau bước đến, cùng mặc đồ màu đen quyến rũ, nhìn như hài hòa dung hợp vào nhau.
Cô ấy chậc chậc cảm thán: "Đúng là thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết mà!"
Quá kích thích người! Hâm mộ-ing.
Hôm nay khách sạn Hoàng Gia vô cùng náo nhiệt, trước cổng là một hàng xe mắc tiền đủ loại màu sắc đang đỗ bên đường. Đủ loại quần áo sang trọng, nam nữ cặp tay, ưu nhã từ cổng chính bước vào. Bạch Thắng mở cửa xe cho Quý Nghiên, đỡ cô xuống xe, cô vòng tay qua khuỷu tay anh, nhếch môi cười nhẹ, Sương đi theo ở phía sau, ba người theo đám người cùng nhau đi vào.
Quý Nghiên trời sanh tính tình hiền hoà, khiêm tốn, nhưng các lễ tiết nên hiểu cô cũng không thiếu. Nhất là trong trường hợp lớn như hôm nay, cô biết không thể làm Bạch Thắng mất mặt. Cho nên liền biến thành một đại gia khuê tú tự nhiên thoải mái, sóng lưng Quý Nghiên thẳng tắp, bước chân cũng đi đứng vững vàng hơn bình thường, trên mặt luôn treo nụ cười mỉm ôn hòa ưu nhã. Từng cử động đều hiển thị rõ phong thái của một quý cô.
Sương ở phía sau không chỉ có hơi kinh ngạc.
Quả nhiên là bà xã của chỉ huy, thâm tàng bất lộ nha!
Bữa tiệc này được tở chức ở khu phía Đông của khách sạn Hoàng Gia. Hoàng Gia thuộc chi nhánh của Thánh Y, được điều hành theo phong cách quý tộc Châu Âu. Không chỉ có thẫm mĩ viện, SPA, suối nước nóng, gym, mà còn có quán cà phê, quán trà, quán ăn, đầy đủ các loại phục vụ. Lầu một còn cung cấp party, phục vụ tiệc rượu, bốn phía Đông Tây Nam Bắc còn có các khu phòng dùng để đặt tiệc trước.
Phía Đông gọi là sảnh Bá Tước, diện tích lớn nhất, thiết bị sang trọng nhất, quyết định mọi thứ đều là các nhân vật lớn có quyền thế ngập trời. Phía Tây là sảnh Quý Tước*, lý do nhấn mạnh ở chữ ‘quý’ là bởi vì nơi này là nơi các quý tộc trong giới xã hội thượng lưu thường tụ họp. Tiếp theo là sảnh Xa Hoa ở phía Nam, còn phía Bắc là sảnh Sung Sướng.
(*tyvybutchi: chức vị cao quý, quý tộc)
Quý Nghiên vừa vào cổng liền cảm nhận được cái loại cảm giác xa hoa chói mắt đó. Trong phòng tiệc to như vậy, một mảnh xanh vàng rực rỡ, ngay cả nến thủy tinh dùng làm đồ trang trí trên bàn ăn cũng tinh xảo giống như đang phát ra ánh bạc. Đèn treo Italy làm bằng thủy tinh lấp lánh lóe sáng, cột trụ La Mã cao quý cổ điển mà cũng không kém phần tao nhã, còn có nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ thống nhất lễ phép đứng ở hai bên đường đi, nhìn qua giống như là vệ sĩ Hoàng thất của nước Anh, tất cả không thứ gì là không làm cho người ta có ảo giác đang đặt mình trong cung điện Châu Âu của thế kỷ mười bốn mười lăm.
Quý Nghiên quét mắt một vòng liền nhìn thấy Vân Song Chỉ đang đứng giữa đại sảnh, cô ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên mặt cũng treo nụ cười ôn hòa đang nói chuyện phiếm với mấy người bên cạnh. Lần trước không có nhìn cẩn thận, thì ra vóc người Vân Song Chỉ rất đẹp, rất cao gầy, vóc người hoàn mĩ, có lồi có lõm. Khuôn mặt tinh sảo như búp bê, vừa tinh khiết lại vừa như tiên trên trời, càng có một loại phong tình thành thục.
Có ý vị phụ nữ mười phần.
Dõi mắt cả phòng tiệc, thật không có mấy người phụ nữ có thể so sánh với cô ấy.
Chỉ là sau khi thấy Y Mạt Thuần và Mẫn Luyến Y thì vẻ đẹp của Vân Song Chỉ ở trong mắt cô lại không còn kinh người như vậy nữa. Quý Nghiên cảm thấy ổn định hơn một chút.
Trên thế giới này, cô còn chưa từng gặp ai có dáng dấp đẹp mắt hơn người nhà của Bạch Thắng.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Bạch Thắng nhẹ giọng hỏi.
Quý Nghiên cười ngọt ngào: "Không có, em chỉ là cảm thấy sau khi ở chung với người nhà của anh một thời gian thì nhìn ai cũng đều là người qua đường*. Thật buồn. . . . . ."
(*tyvybutchi: tầm thường, không ấn tượng)
"Phụt. . . . . ." Sương bật cười.
Chị dâu ở chung với chỉ huy một thời gian, cũng đã biến thành phúc hắc rồi sao! Vừa rồi cô rõ ràng thấy Quý Nghiên nhìn Vân Song Chỉ, ám chỉ như vậy có phải quá lộ liễu rồi hay không? !
Bạch Thắng nhíu mày: "Có muốn ăn chút gì không?"
"Muốn."
"Vậy chờ anh một chút."
Bạch Thắng đi tới khu đồ ăn, Quý Nghiên nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh, loại cảm xúc kia lại không khỏi xông tới nữa rồi.
Không biết trước kia cô đã từng nghe ai đó nói: Tìm đàn ông không thể tìm quá ưu tú, quá nổi bật, bởi vì nguy hiểm quá lớn! Quả nhiên không phải là không có đạo lý.
Ánh mắt Quý Nghiên chuyển sang nơi khác, không ngờ vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vân Song Chỉ, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n khóe môi cô ấy cong lên, giống như cười, nhưng Quý Nghiên lại không cảm nhận được một chút tình cảm trong đó. Cô đè sự khó chịu trong lòng xuống, cũng mỉm cười lại với cô ấy.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất nhạy bén, nhất là đối với người vốn nhạy cảm như cô.
Ngay từ lần đầu gặp nhau Quý Nghiên đã biết, cô và Vân Song Chỉ không phải người cùng đường.
Sương đi tới, ghé vào bên tai cô nói: "Chị dâu, có phải chị đặc biệt nhìn cô ta không thuận mắt hay không?"
Quý Nghiên nghiêng đầu ra sau, 囧囧 hỏi: "Rất rõ ràng sao?"
Sương gật đầu, sau đó cười he he: "Em cũng nhìn cô ta không vừa mắt, ngày đó em còn chưa có giải thích với chị hết đúng không, làm hại chị thiếu chút nữa hiểu lầm chỉ huy. Em đã nói với chị, thật ra cô ta xuất hiện ở phân bộ là bởi vì ngày đó bọn em đến bến tàu chặn một nhóm quân hỏa lại, kết quả phát hiện cô ta ở trên một chiếc thuyền Luân Đôn. Là cô ta lén qua thuyền của bọn em trở về đây, hẳn là lăn lộn ở nhà họ Ngôn không nổi nữa nên chạy trốn. Em gái nó (*Ty Vy: câu chửi tục, tương tự má nó), lúc trước đánh cái rắm cũng không tha một ai, cả Cục Quốc An thiếu chút nữa bị hủy ở trên tay cô ta, bây giờ Ngôn Quyết đối với cô ta không tốt thì cô ta trở về, nghĩ chỉ huy là ai chứ hả? ! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lúc ấy không bắt cô ta giam vào ngục đã là rất hiền từ với cô ta rồi, vậy mà cô ta còn có mặt mũi giả bộ đáng thương trước mặt chỉ huy, nói mình không có chỗ đi, để cho cô ta ở khách sạn còn nói Ngôn Quyết có thể sẽ lập tức tới tìm cô ta, má nó, sợ thì đừng trốn, có thể loại trốn còn giả bộ Bạch Liên Hoa như cô ta sao. . . . . . Lúc cô ta ở Cục Quốc An có quan hệ với Tuyết rất tốt, con bé ngốc đó mềm lòng, xin chỉ huy chứa chấp Vân Song Chỉ ở phân bộ một buổi chiều, đợi Tuyết tìm được phòng sẽ liền lập tức dẫn người đi ra ngoài. Lúc đầu chỉ huy phản đối, sau đó Tuyết dùng chiến công của mình đổi lấy một lời hứa của chỉ huy, yêu cầu giữ người lại, chỗ cô ta ở cũng là căn phòng bên cạnh phòng Tuyết, nhưng ai biết cô ta không chịu nổi tịch mịch như vậy, mới sáng sớm lại lén chui vào phòng chỉ huy. Buổi sáng chỉ huy có thói quen tắm sớm, ở trong tổ chức không có đề phòng quá khắc khe, chắc chắn anh ấy cũng tưởng người đi vào phòng mình lúc ấy là em."