Sương kể lại toàn bộ câu chuyện.
Quý Nghiên ngẩn người, không ngờ lại là như vậy.
Mặc dù cô không thích Vân Song Chỉ, nhưng nhìn lại thì cô ta cũng không giống người. . . . . . như vậy.
"Không đúng, không phải bữa tiệc hôm nay Ngôn Quyết cũng có tham gia sao? Nếu như cô ta đã trốn ra từ nhà họ Ngôn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thì sao có thể mạo hiểm có nguy cơ bị bắt trở về mà công khai xuất hiện ở đây?" Quý Nghiên buồn bực nói.
Lúc trước Sương cũng không nhớ đến vấn đề này, giờ nghe cô vừa nói như thế, hình như là có chuyện như vậy.
Sương khoát tay áo: "Quỷ mới biết, dù sao hai người này cũng là một đôi cực phẩm, nói không chừng lại đang tính toán cái gì."
Quý Nghiên cũng có chút hồ đồ, từ trong miệng bọn họ cô cũng nghe được chút chuyện của hai người này, nhưng đều không phải là bản đầy đủ, cũng chỉ là đột nhiên đề cập đến, sau đó Quý Nghiên nghe rồi lại tự thêm chút suy đoán, kết quả bây giờ càng ngày càng không thể lý giải giữa ba người: bọn họ và Bạch Thắng rốt cuộc là loại quan hệ như thế nào?
Thật rối rắm.
Không có tán gẫu quá lâu, Bạch Thắng liền bưng đĩa trở lại. Anh đứng bên cạnh Quý Nghiên, ánh mắt không hề nhìn Sương lấy một cái, đưa đĩa cho cô.
"Chỉ huy, của em đâu?" Chính sách uyển chuyển không được, Sương trực tiếp đưa tay.
Tại sao không lấy phần cho em? Em cũng đói mà à à. . . . . .
Mắt Bạch Thắng không hề ngước lên. "Tự mình lấy."
Đồ xấu xa, phân biệt đối xử còn có thể lộ liễu hơn được nữa không?
"Ngược đãi thuộc hạ ngược đãi thuộc hạ. . . . . . Em sẽ về mét phu nhân!" Sương lẩm bà lẩm bẩm đi xa, vẻ mặt rất u oán.
Quý Nghiên mỉm cười: "Sương thật đáng yêu!"
Bạch Thắng lấy một loại ánh mắt chất vấn nhìn cô một cái. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Có phải gần đây em lên mạng quá nhiều rồi đúng không?"
Quý Nghiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại anh.
Bạch Thắng: "Nên bị giảm thị lực."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Chẳng lẽ đây chính là cười đểu trong truyền thuyết sao?
Được rồi, cô thừa nhận quả thật rất lạnh lẽo.
"Bữa tiệc hôm nay là gì vậy?" Quý Nghiên xiên khối thức ăn đưa vào trong miệng.
Bạch Thắng hời hợt nói: " Bá tước Kirsten của nước Anh tới cảng cho nên tổ chức tiệc tiếp đón ông ấy."
"A, khó trách tổ chức lớn như vậy."
"Không thích à?" Bạch Thắng đưa tay, giúp cô chùi thức ăn bên mép.
Quý Nghiên lắc đầu. "Không phải, em rất thích, có nhiều thức ăn ngon được ăn miễn phí như vậy mà. . . . . ."
Câu nói phía sau là cô nói thầm, giọng rất nhỏ nhưng Bạch Thắng vẫn nghe thấy, anh cười cười, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo cưng chiều.
Mà một màn này rơi vào trong mắt người khác, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng ân ái tình sâu.
Một cô gái cảm thán: "Bạch thiếu gia thật là càng ngày càng đẹp trai, tình cảm với bạn gái anh ấy thật tốt!"
Vừa dứt lời, một cô gái khác cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, thật hâm mộ, bạn gái anh ấy nhất định rất hạnh phúc."
"Tôi nghe nói trước kia Bạch thiếu gia cũng từng quen một cô gái, sau đó không bao lâu cô gái kia phản bội anh ấy, sau khi hai người chia tay hình như Bạch thiếu gia bị đả kích rất lớn. Cũng không có tìm thêm cô gái khác. . . . . ." Lại có một người chen vào.
Cô gái áo đỏ lên tiếng đầu tiên vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. "Không thể nào, Bạch thiếu gia tuyệt vời như vậy! Cô gái kia thế mà bỏ anh ấy? Chắc chắn mắt có vấn đề rồi. . . . . ."
"Cũng đúng ha, nếu là tôi thì dù có chết tôi cũng không thả, làm sao còn có thể để ý người khác? Huống chi là vì tên đàn ông khác mà phản bội anh ấy."
Người đàn ông này muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn bề ngoài có bề ngoài, hơn nữa phong cách dịu dàng, siêu cấp cưng chiều bà xã. Quả thật chính là cực phẩm trăm năm khó gặp một lần.
Người như vậy phụ nữ nào mà không thích chứ?
"Là thật đó, khi đó bọn này còn đoán anh ấy sẽ vì vậy mà rơi xuống, ăn chơi đàng điếm gì đó, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Mấy đứa bạn bên cạnh tôi còn đặc biệt mong đợi nói coi như nuốt không trôi được cái vị cực phẩm này thì có được tình một đêm lãng mạn cũng là tốt rồi . tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Kết quả. . . . . . Bọn này đã đoán sai, không ngờ Bạch thiếu gia độc thân lâu như vậy, cuối cùng vẫn là tìm được một cô gái toàn tâm toàn ý yêu mình."
"Ai, cho nên nói, đây mới thật sự là đàn ông tốt nha! Cô nói xem tại sao bọn này lại không có may mắn đụng phải một người như vậy chứ?"
"Cô nói như vậy thì tên đàn ông của cô làm sao mà chịu nổi đây?"
"Hắn chỉ là một tên bù nhìn thôi, đừng quan tâm tới hắn.
"Hơn nữa nếu muốn gặp thì cũng là Song Chỉ có cơ hội lớn hơn, Song Chỉ ha?!" Cô gái áo đỏ nhìn Vân Song Chỉ, sắc mặt Vân Song Chỉ không tốt lắm, thu lại nội dung phức tạp trong tròng mắt, nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Chẳng qua thật may là bạn gái bây giờ của Bạch thiếu gia cũng không tệ lắm, nhìn qua rất đẹp, rất thoải mái, trong lòng cũng ôn định hơn một chút."
"Ừ, rất xứng đôi với Bạch thiếu gia."
"Tôi dám đánh cược, chắc chắn sau này cô gái kia sẽ hối hận."
". . . . . ."
Vân Song Chỉ lẳng lặng nghe, bưng ly rượu lên, môi son nhấp rượu, đèn chùm trên đỉnh đầu hắt vào trên mặt cô, toả ra ánh sáng nhưng cũng phủ lên một màn tối tăm cay đắng. Cần gì phải đến sau này? Bây giờ cô đã liền hối hận. Hoặc có lẽ, là sớm hơn. . . . . .
Cô đưa ánh mắt nhìn Bạch Thắng đứng cách đó không xa đang nói gì đó với Quý Nghiên.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
So với anh của mấy năm trước thì bây giờ ánh sáng quanh anh ngày càng tăng lên, càng làm cho người ta muốn dựa vào.
Nhưng đồng thời, bên cạnh anh cũng đã xuất hiện một người con gái khác.
Anh Thắng, không phải là anh đã từng nói trong cuộc đời này nếu không phải là em thì không được sao? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lúc trước xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không nỡ giết em, thà làm nghịch ý của ba anh cũng muốn đưa em từ trong Cục Quốc An rời đi. Tại sao bây giờ lại nhanh như vậy liền thay đổi rồi?
Anh là thật lòng sao?
Anh thật giỏi, còn cố ý mang người đến trước mặt em ân ái.
Lòng Vân Song Chỉ như bị dao cắt.
Anh cưng chiều Quý Nghiên, nụ cười ấm áp nở trên mặt anh, hành động lau đi thức ăn bên khóe miệng Quý Nghiên kia sao mà tự nhiên như thế, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn cô gái đó. . . . . . Tất cả đều giống như một thanh kiếm sắc bén nhất, cắm thật sâu vào trong lòng cô. Những thứ này, đã từng đều là của cô, nhưng cô lại không biết quý trọng, hôm nay, anh đã mang toàn bộ đi cho một người khác.
Cô gái kia cũng hưởng thụ thật hạnh phúc.
Nhìn nụ cười trên mặt Quý Nghiên, cô không khỏi dâng lên một tia ghen tỵ, nụ cười hồn nhiên lại lay động lòng người như vậy, đời này cô đều chưa từng được có.
Người bên cạnh gọi cô thật lâu cô cũng không nghe thấy, cô gái áo đỏ đẩy cô một cái, lúc này Vân Song Chỉ mới phản ứng, thu lại tầm mắt, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cô gái áo đỏ hỏi: "Song Chỉ, cô làm sao vậy?"
Vân Song Chỉ nặn ra nụ cười, ôn hòa nói: "Không sao."
"Ừ, điện thoại di động của cô mới vừa reo rất lâu."
"Thật sao?"
Vân Song Chỉ lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, vẻ mặt hơi đổi. Chỉ là thoáng qua liền khôi phục như cũ, cô nâng ly rượu để ở một bên, nói với mấy cô gái kia: "Tôi đi trước."
Sau đó cất bước, ưu nhã đi tới ban công bên kia.
Là một tin nhắn, được viết với giọng văn không thể quen thuộc hơn được nữa của người kia, Vân Song Chỉ híp mắt, trầm ngâm.
Bên kia, Bạch Thắng bị một ông lão mặc âu phục cho gọi đi, Sương cũng không thấy bóng dáng. Trong cả phòng tiệc không có lấy một người mà Quý Nghiên biết, à không, phải nói là không có lấy một người quen. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nơi này có rất nhiều khuôn mặt cô vẫn biết, giống như đặc biệt là trưởng quan hành chánh của khu hành chính Hongkong, cục trưởng quản lý chính trị, cục trưởng cục quản lý nhân dân v.v. . . . . . Những người này thường xuất hiện trên TV, cho nên dù sao cô cũng có hơi ấn tượng.
Chẳng qua cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể lại gần trò chuyện. Quý Nghiên cũng liền xa xa liếc mắt nhìn, sau đó bưng một đĩa tràn đầy đồ ăn, đi đến bệ cửa sổ.
Phòng tiệc nào của Hoàng Triều cũng đều có nhiều cái ban công, có thể cung cấp cho khách nghỉ ngơi, cũng có thể ngắm cảnh, bởi vì vị trí địa lý tốt, tầm mắt rộng rãi, cho nên phong cảnh ở đây đương nhiên rất đẹp. Quý Nghiên nằm dựa trên lan can, vừa ăn vừa hưởng thụ gió nhẹ khẽ lướt, xung quanh rất yên tĩnh, thoát khỏi cái không khí nồng mùi chính trị trong đại sảnh kia, cả người Quý Nghiên cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Quý Nghiên không nhịn được nhếch môi cười nhẹ.
Trong gió mát mẻ chợt truyền đến một hơi thở khác lạ.
Cô theo bản năng quay đầu, lại đối diện với một đôi mắt đang cười.
Quý Nghiên ngây ngẩn cả người.
Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người? Hay là ngay từ đầu anh ta đã ở đây rồi? Cô thế mà lại không có chút cảm giác. Người nọ tùy ý ngồi ở trên lan can, hai chân bắt chéo, cánh tay chống ra sau, mái tóc đen như mực bay nhẹ trong gió, khuôn mặt mê hoặc chúng sinh dưới ánh trăng càng mang theo vẻ mê ly, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Rất đẹp, thật là một người đàn ông rất đẹp!
"Là anh?" Quý Nghiên lẩm bẩm nói.
Cặp mắt tím sóng sánh hút hồn kia, khí chất yêu mỵ mê người đó, cô không có quên, đó là người mà ngày ấy đã giúp cô thoát khỏi sát thủ còn đưa cô trở lại nhà họ Bạch.
Ngôn Quyết cong môi lên, cười đến ma quỷ bay loạn, cười đến điên đảo chúng sinh, chất giọng khêu gợi đến cực hạn chậm rãi nói: "Thật vinh hạnh, em còn nhớ rõ tôi."
Quý Nghiên quả quyết bị nụ cười của anh ta làm cho hơi shock một chút.
Lúng túng chớp chớp mắt, tự đáy lòng nói: "Người xinh đẹp đều khiến người khắc sâu ấn tượng."
"Xinh đẹp?" Anh ta lặp lại cái từ này, giống như đây là lần đầu tiên có người đánh giá anh ta như thế!
Quý Nghiên cũng ý thức được dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông hình như cũng không thích hợp lắm, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng khi đó ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô lại chính là cái từ xinh đẹp này, xinh đẹp, nhưng lại nguy hiểm.
Đây chính là cảm giác của cô đối với anh ta.
"Anh cũng là đến tham gia tiệc rượu sao?" Quý Nghiên hỏi.
Ngôn Quyết nhảy xuống từ trên lan can, đi từng bước một tới gần Quý Nghiên, loại khí tức đặc biệt này cũng dần dần đến gần, hướng Quý Nghiên mà đến, cô theo bản năng nhích mông ra sau một chút.
Không biết có phải là do cảm giác của cô hay không, cô cảm giác trên người đàn ông này có một loại khí chất ác ma.
Anh ta đẹp đến mức tận cùng, nhưng cũng là nguy hiểm đến mức tận cùng.
Quý Nghiên thầm nghĩ, chàng trai, anh tốt nhất chỉ nói chuyện là được, có thể đừng dựa vào gần như vậy hay không? Làm người ta rất áp lực đó nha. . . . . . Trái tim nhỏ của tôi rất yếu ớt!
Mắt thấy đã lùi đến bên lan can, trên tay Quý Nghiên còn bưng đĩa, vài sợi tóc rũ xuống bên mặt, hơi chặn lại chút tầm mắt. Ngôn Quyết chống một tay ở bên người cô, đưa đầu lại gần, dừng lại ở bên cổ cô, có thể nghe được tiếng hô hấp rất rõ ràng, giọng anh ta trầm thấp mà lại mang theo đầu độc nói: "Tối nay em thật đẹp!"
Quý Nghiên không nhịn được run lên một cái.
"Bijan, mùi phương Đông đặc biệt mà thần bí. Rất thơm! Rất thích hợp với em!" Theo tiếng nói của anh ta rơi xuống, một cái hôn êm ái liền rơi vào trên bả vai Quý Nghiên.
Quý Nghiên trợn mắt há hốc mồm.
Hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nụ hôn rất dịu dàng, nhưng cũng rất bá đạo, hoàn toàn không cho người kháng cự, kích thích một hồi tê dại.
Mà người đàn ông tựa như hoa anh túc này lại mang theo ma lực mê hoặc lòng người!
Đại não bắt đầu mất khống chế, thần trí hồn phách bay lên trời, ý thức cũng mơ hồ. . . . . .
Quý Nghiên vẫn luôn lấy phản xạ nhanh nhạy của mình làm kiêu ngạo, nhưng đây là lần đầu tiên tốc độ của cô lại chậm đi như vậy, cô nhìn khuôn mặt đàn ông đẹp đẽ sáng chói, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n bông tai kim cương màu bạc dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng mê ly, trong lòng chợt có một giọng nói lạnh lùng kêu lên: ha (cười mỉa), mau trực tiếp hất đĩa thức ăn lên đầu tên đó đi.
Khi Quý Nghiên phục hồi tinh thần lại thì Ngôn Quyết đã rời khỏi bả vai của cô.
Lui người ra, đứng ở trước mặt cô.
Anh ta vẫn cười đến dễ nhìn như cũ, nhưng Quý Nghiên đã không còn tâm trạng lúc đầu, thậm chí cảm thấy, nụ cười trên mặt anh ta nhìn thế nào cũng thấy có một tia lỗ mãng.
Ngượng ngùng, tức giận rối rít xông lên đầu!
Còn có một loại cảm giác phản bội.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh nhã tuấn tú của Bạch Thắng, trong lòng Quý Nghiên xẹt qua một tia áy náy!
Má nó, tự nhiên khi không bị người ăn đậu hũ!
Người đàn ông này, anh ta có quyền gì, không hỏi ý của cô đã tới hôn cô?!
Sắc mặt Quý Nghiên đỏ bừng, môi vừa nhếch lên, thức ăn trong đĩa nhất thời thoát khỏi dĩa đồng loạt bay lên không trung, tạo thành một đường vòng cung ụp vào mặt của Ngôn Quyết. . . . . .
Nhưng kết quả lại không giống như dự đoán. Toàn bộ thức ăn rơi xuống đất, Ngôn Quyết nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, thản nhiên đứng qua một bên.
Tức giận của Quý Nghiên chưa được trút thành công, đôi mắt cô lạnh lùng, liền xáng một bạt tai tới. Lần trước là Phượng Vi Nhiên, lần này là Ngôn Quyết, gần đây tay của cô hình như đặc biệt có phúc, toàn là tát trai đẹp!
Vậy mà hành động lại thất bại lần nữa. Tay của cô bị cố định ở giữa không trung, không thể động đậy, Ngôn Quyết treo nụ cười tà mị trên môi, vẫn nhẹ nhàng linh hoạt giữ lấy cổ tay của cô không buông.
"Buông tôi ra!" Quý Nghiên giằng co, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối.
Anh ta như cô mong muốn buông lỏng tay ra, rồi lại đột nhiên duỗi đến lần nữa, Quý Nghiên kinh ngạc, nhanh tay lẹ mắt né tránh. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lần này cô không hề bị động nữa, chủ động tấn công tới người anh ta, nhưng cô không ngờ, bản lĩnh của anh ta vô cùng linh hoạt, lúc tĩnh lúc động nhanh chóng mà yêu dã, giống như là đang khiêu vũ vậy.
Hoàn toàn không để sự tấn công của Quý Nghiên vào trong mắt.
Cô và anh ta, thực lực cách xa, càng giống như là người săn đuổi đang trêu con mồi.
Lại sau một hồi đối chiêu, hình như anh ta đã chơi đủ, liền một phát bắt lấy tay Quý Nghiên kéo gần tới mình hơn, Quý Nghiên chỉ cảm thấy bị một loại sức mạnh nào đó kéo đi, cả người không tự chủ được xoay vài vòng, sau đó ngã vào một lồng ngực cứng rắn thon gầy.
Một tay Ngôn Quyết ôm hông cô, siết chặt, Quý Nghiên cũng theo đó dính thật sát vào trong ngực Ngôn Quyết. Hơi thở mập mờ nhanh chóng len chảy trong không khí, anh ta nhếch môi, khoảng cách gần như thế, khiến Quý Nghiên không tự chủ được hoảng hốt.
"Làm sao bây giờ? Hình như tôi yêu em rồi." Giọng nói trầm thấp êm ái nhẹ nhàng thổi vào bên tai cô.
Quý Nghiên liều mạng tránh thoát, miệng cũng cứng rắn. "Đùa gì thế? Chúng ta tổng cộng chỉ gặp qua có hai lần, hơn nữa còn chưa được hai tiếng. Anh biết tôi là ai không? Biết tôi là người như thế nào không? Cái gì cũng không biết mà còn nhanh như vậy đã nói yêu tôi, tình yêu của anh không khỏi quá dễ dàng, cũng có vẻ quá rẻ tiền!"
"Không phải người ta thường nói vừa gặp đã yêu sao? Em không tự tin vào bản thân mình sao?" Ngôn Quyết nhẹ nhàng nói: "Tên tuổi gì đó đều là hư ảo, chỉ cần tôi yêu em thì em là người như nào lại có gì quan trọng chứ? Ít nhất tôi biết được em xinh đẹp, thông minh, dũng cảm, lại có cá tính. . . . . . Hoàn toàn phù hợp loại hình tôi thích, cho nên tôi mới biểu đạt tâm ý của mình với em, như vậy có vấn đề gì sao?"
Mặt Quý Nghiên càng đỏ hơn, anh ta còn có thể càng cưỡng từ đoạt lý (*) hơn được nữa sao?
(*) : nói gì cũng cãi (vặn lại) được.
Có ai biểu đạt tâm ý mà vẫn táy máy tay chân như thế không?
Hu hu. . . . . . Bọn họ chắc chắn có chỗ khác nhau.
"Anh muốn biểu đạt tâm ý với tôi thì cũng phải hỏi thử xem tôi có đồng ý hay không, anh trai này, anh biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào không?" Quý Nghiên dùng ánh mắt chỉ chỉ anh ta đang ôm tay của cô.
Dường như Ngôn Quyết rất thưởng thức dáng vẻ kinh ngạc lúng túng của cô, chẳng những không thả ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn nữa. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ngược lại thuận theo câu nói sau cùng của cô, rất "Tôn trọng" hỏi ý kiến cô: "Vậy anh hỏi em, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"
"Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai." Quý Nghiên đáp rất nhanh.
Người đàn ông còn chưa buông tay ra thì Quý Nghiên đã uất ức gần như sắp khóc lên, cô ghét loại cảm giác bất lực này, cực kì ghét!
Đáng ghét.
Tại sao cô đụng phải toàn là người khó dây dưa như vậy chứ?
Cô muốn kêu cứu, thế nhưng trong trường hợp như vậy, chuyện lưu danh quyền quý gì đó đều có, cô sợ mình sẽ chỉ gây ra phiền toái cho Bạch Thắng.
Tiểu Bạch, anh ở đâu?
Đúng lúc Quý Nghiên sắp tuyệt vọng thì ngang hông đột nhiên buông lỏng, trên tay cũng thế.
Cô mất đi chỗ tựa, dưới chân hư mềm vô lực, dựa vào tường chậm rãi ngồi xụp xuống. Chẳng thèm đi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh, vẫn là mẹ của Trương Vô Kỵ sáng suốt nhất, thứ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng là như vậy!
Sau này nếu như gặp lại anh ta, nhất định phải quả quyết tránh thật xa, quá nguy hiểm!
"Tên đó không thích hợp với em." Ngôn Quyết lui ra một bước, nhìn cô, tựa như cười giỡn tựa như nói nghiêm túc.
Quý Nghiên ngước mắt, miễn cưỡng quét mắt nhìn anh ta.
Không hiểu anh ta đang nói gì.
Thật vất vả khôi phục một chút thể lực, cô không suy nghĩ nhiều, cũng không còn ngu ngốc lại đi lấy trứng chọi đá, đứng dậy, nhìn Ngôn Quyết không hề cử động, thở phào nhẹ nhõm. Xoay người, nhấc váy liền chạy vào trong phòng tiệc, nhưng không biết, người đàn ông sau lưng nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của cô lại nhếch miệng lên một chút mỉm cười như có như không.
Quý Nghiên vừa vào đại sảnh liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Bạch Thắng, nhưng lần mò khắp mọi ngóc ngách cũng không hề tìm thấy.
Sau đó cô chợt nhìn thấy Sương đang ăn đồ ăn ở bên cạnh một cái bàn dài, Quý Nghiên đi tới, vỗ vai cô ấy. "Sương, em có nhìn thấy Tiểu Bạch không?"
"Chỉ huy? Không có." Sương nhìn cô, ánh mắt lộ ra kinh ngạc. "Chị dâu, sao chị lại thành bộ dạng này? Ai khi dễ chị à?"
Quý Nghiên mới vừa chạy vội vàng, lại gấp gáp tìm Bạch Thắng nên cũng không có thời gian soi gương. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vừa nghe Sương nói như thế, cô mới phản ứng lại, mình mới vừa trải qua một phen tranh đấu như vậy, chắc chắn cả người rất nhếch nhác.
Quý Nghiên nói: "Chị không sao."
"Phụt. . . . . . Tóc cũng sắp thành ổ chim rồi mà còn nói là không sao, không phải là chị lén đánh dã chiến với chỉ huy đó chứ?" Sương bà tám càng thêm không giữ mồm giữ miệng.
Quý Nghiên thẹn đỏ mặt. "Nói bậy gì đó, chị mới vừa đi không bao lâu anh ấy liền bị người gọi đi, bọn chị căn bản là không ở chung một chỗ."
Còn đánh dã chiến, trí tưởng tượng quá phong phú rồi.
Sương cười ha ha nói: "Biết rồi biết rồi, chỉ đùa với chị mà thôi, chị dâu, nói thật, năng lực phương diện kia của chỉ huy bọn em như thế nào? Có phải rất dũng mãnh hay không? Có phải làm rất sảng khoái hay không?"
"Phụt. . . . . ." Quý Nghiên mới vừa uống xong một ngụm nước toàn bộ phun ra ngoài.
Làm ơn, có quăng mìn (nói khoác lác) cũng xin nói trước một tiếng có được không?
Mặt Quý Nghiên đều đỏ bừng, Sương cái đồ sắc nữ này!
Cô không định để ý đến cô ấy, nhưng lần này Sương lại đùa cực kỳ dai, quấn lấy cô không ngừng hỏi. Mọi người đi ngang qua đều dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn họ, mặt Quý Nghiên đều muốn mất hết, liền kéo Sương đi vào toilet.
Sương vẫn còn đang hỏi cô, Quý Nghiên vừa soi gương sửa sang lại đầu tóc hơi rối của mình vừa tức giận nói: "Không biết."
"Không thể nào, hai người ở chung một chỗ lâu như vậy lại còn không có gì kia? Chuyện này rất không khoa học nha!" Sương không thể tin nổi nói.
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Cô thật sự rất muốn xé một miếng băng keo dán kín miệng Sương lại.
Tại sao họ lại từ một đề tài trong sáng như vậy mà bàn luận đến vấn đề có chứa màu sắc đen tối như thế kia?
Sương vẫn còn đang ríu rít nói, Quý Nghiên đã hoàn toàn không nhìn cô ấy. Mặc kệ cô ấy nói gì cũng xem như không khí, làm bộ không nghe thấy. Sương ý vị sâu xa nói: "Chị dâu, chị không thể như vậy được! tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cuộc sống tình dục giữa vợ chồng cũng rất quan trọng, không có hạnh phúc tình dục thì lấy đâu ra hạnh phúc gia đình chứ? Hơn nữa chị phải suy nghĩ cho chỉ huy một chút, kiềm nén lâu như vậy nếu lỡ anh ấy nín hỏng luôn thì làm sao? Hạnh phúc nửa đời sau của chị phải dựa vào ai đây? Còn có. . . . . . ( những câu hỏi không dinh dưỡng đã được tỉnh lược). . . . . ."
Quý Nghiên bước nhanh hơn, đi tới đi lui đột nhiên bước chân ngừng lại một chút. Sương còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, vừa bla bla nói vừa đi về phía trước, cho đến đi thật xa mới ý thức được có gì đó không đúng, Quý Nghiên đã không còn ở bên cạnh cô ấy nữa rồi. Cô ấy buồn bực quay đầu lại, thấy Quý Nghiên đứng như một pho tượng, không nhúc nhích nhìn phía ban công, Sương đi tới, hỏi: "Chị dâu, sao chị không đi tiếp?"
Quý Nghiên không động đậy, Sương theo tầm mắt của cô nhìn sang, cũng kinh ngạc há miệng.
Chỉ huy, sao anh ấy lại ở chung một chỗ với Vân Song Chỉ?
Hai người đang nói chuyện, nhưng bọn họ cách quá xa nên căn bản không nghe được.
Hơn nữa Bạch Thắng là đưa lưng về phía các cô, Quý Nghiên không thấy được vẻ mặt của anh.
Bọn họ, đang nói gì vậy?
Sương cẩn thận quan sát vẻ mặt Quý Nghiên, thức thời không nói chuyện nữa.
Trên thực tế, hiện trường nội dung là như vầy.
"Anh Thắng."
Vân Song Chỉ mềm nhẹ kêu, ánh mắt si ngốc nhìn anh, mang theo nhớ nhung, mang theo thâm tình, còn có một loại u buồn không tả được.
"Có chuyện gì sao?" Bạch Thắng trong trẻo lạnh lùng hỏi.
Vân Song Chỉ khổ sở nói: "Anh nhất định phải đối với em như vậy sao?"
Chỉ mới một thời gian mà bọn họ đã lạnh nhạt đến mức này rồi sao?
Bạch Thắng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ động lòng người của Vân Song Chỉ, trong mắt như có một tia đau đớn (mắt Vân Song Chỉ), vừa thấy đã thương, hết sức chọc người thương yêu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Vẻ mặt như vậy, nếu là đàn ông bình thường nhìn thấy, đoán chừng xương cũng muốn mềm nhũn ra rồi, hận không thể lập tức kéo lại dụ dỗ cưng chiều, nhất định không nỡ tổn thương cô ấy.
Chứ làm gì có chuyện lạnh lùng đứng nhìn như Bạch Thắng? !
Nhưng Bạch Thắng vẫn như cũ không sóng không gió, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Chúng ta vốn đã không có nhiều quan hệ, cách nói chuyện như vậy mới là thích hợp nhất."
Lòng Vân Song Chỉ đau như cắt, người khẽ run lên, càng thêm đau khổ hỏi: "Anh vẫn còn đang trách em có đúng hay không?"
"Không có." Bạch Thắng nhàn nhạt nói.
Vân Song Chỉ không tin."Anh gạt người! Nếu như không trách em, tại sao lại dùng cô gái khác đến chọc giận em? Trả thù, anh là cố ý muốn cho em trở lại tìm anh có phải không?"
Bạch Thắng cau mày."Cô nghĩ hơn nhiều rồi."
"Anh Thắng, chúng ta đừng như vậy nữa có được không? Em biết lúc đầu là em không đúng, là em nhìn rõ trái tim của mình quá muộn, em hối hận! Trong phút chốc nhìn thấy anh và cô gái kia xuất hiện cùng nhau trên tờ báo kia, em liền biết em đã sai quá nhiều, cho dù là một bóng lưng của anh, cũng có thể làm cho lòng em dâng lên nhớ nhung điên cuồng, anh có biết đoạn thời gian đó em có bao nhiêu khổ sở không? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Em trăm phương ngàn kế trốn ra từ nhà họ Ngôn, chính là muốn nói với anh, em yêu anh." Vân Song Chỉ nói xong nước mắt liền chảy xuống không ngừng được, cô lặp lại từng lần một: "Em yêu anh."
Thật xin lỗi, đã từng không thể nói cho anh biết.
Thật ra thì em thích nhất vẫn là anh.
Bạch Thắng lắc đầu: "Đã muộn rồi, từ giây phút tôi đưa cô rời khỏi Cục Quốc An trở đi thì chúng ta đã liền kết thúc."
Trong lòng Vân Song Chỉ cực kì đau đớn, cô hơi ngước đầu, bức nước mắt trở về. Cười khổ nói: "Vậy em hỏi anh, bây giờ anh có còn thích em không?"
Cô nhìn anh chằm chằm, giống như một kẻ đánh cược, đang thử một cuộc đọ sức cuối cùng.