Chart Lee nhanh chóng nở ra nụ cười thích thú: "Tôi chỉ đang báo cáo tình hình của cậu cho cô ấy nghe, đừng nói với tôi là không được đấy nhé."
Bạch Hàn Phong cho Chart Lee một ánh nhìn chán ghét, rồi lại quay qua nhìn cô: "Còn đứng đó làm gì nữa, mau về thôi."
"Khoan đã, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu."
Chu Thiên Như nhìn Chart Lee rồi lại nhìn Bạch Hàn Phong, cô không lên tiếng, tự giác tiến ra cửa, cho hai người đàn ông có không gian riêng để trò chuyện.
"Đứng lại đó, cô định đi đâu?"
Cánh tay vừa đặt lên nắm cửa, giọng nói lạnh băng truyền đến từ phía sau khiến cả người cô không khỏi rét run, cánh tay lập tức hạ xuống, quay lại trả lời hắn với thanh âm ngập ngừng: "Tôi...tôi ra ngoài một chút."
Hắn thừa biết là cô đang nghĩ rằng hắn và Chart Lee cần không gian riêng để trò chuyện, nên cô mới tự giác rời đi, nhưng hắn thì ngang ngược, không hề muốn như thế: "Không cần ra ngoài, Chart Lee, có gì thì nói nhanh đi."
Chart Lee liền bật cười: "Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn nói là, cố mà giữ lấy cô giúp việc của cậu, hiếm khi tìm được người tương tự lắm."
Nói xong, anh ta để lại nụ cười phong lưu rồi rời đi mất. Chuyện mà anh ta muốn nói chính là như vậy, nhưng không có cô, có lẽ anh ta sẽ nói dài dòng tình cảm hơn, để khiến Bạch Hàn Phong cảm động mà bớt đi sự lạnh lùng với cô.
"Hai người đàn ông khi nãy cô vừa thấy, một người thì là công tử nhà giàu, một người vừa mới tán gia bại sản, cô có hứng thú với người nào?"
Vừa ngồi vững vàng trên xe, đột nhiên Bạch Hàn Phong giở giọng thần bí, còn ngang nhiên nhìn chằm chằm cô để nắm bắt mọi biểu cảm.
Ánh mắt cô ngay lập tức trùng xuống, trong lòng le lói tia lửa hận, hắn dám nói anh cô là kẻ tán gia bại sản ư? Chu thị bị như vậy không phải do hắn cướp mất sao, vậy mà hắn vẫn còn nói được lời như thế.
Nhưng cô chẳng thể phản bác, vẻ bề ngoài vẫn cố tỏ ra e dè trước phong thái lạnh lùng của hắn: "Thiếu gia, tôi thật sự không dám mơ tưởng, khi nãy, đột nhiên phát hiện ra họ nhìn tôi, tôi có chút hoảng sợ nên mới có biểu hiện như vậy."
Hai bàn tay của cô bất giác đan vào nhau, lộ ra vẻ lo lắng rất dễ thấy.
Khoé miệng của Bạch Hàn Phong khẽ nhếch lên, dường như có một vẻ hài lòng khó thấy.
Còn tâm trạng của cô đã trùng xuống từ lâu. Sao anh cô lại ở đây, còn đứng gần phòng trị liệu của Bạch Hàn Phong để trò chuyện. Chắc chắn là cố tình đến đó để gặp cô rồi, nhưng đáng tiếc, cô lại không tìm được lý do nào để rời khỏi Bạch Hàn Phong.
Bấy giờ, Chu Kỳ Khiết mới hiểu, tại sao Vu Dịch Dương lại chọn vị trí đó, thì ra anh đã sớm biết, cô và thiếu gia nhà họ Bạch đến đó để trị liệu. Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô đi chung với kẻ địch, rồi lại cùng hắn rời đi.
"Du Du, về rồi đó hả? Mau ra vườn trồng nốt số hoa còn lại, sau đó nhổ sạch cỏ dại ngoài đó đi."
Bạch Hàn Phong vừa đi khỏi, lão quản gia đã cất cao giọng, chỉ đạo việc làm cho cô.
Chu Thiên Như ngơ ngác, tự chỉ vào bản thân: "Một...một mình tôi làm sao?"
Đám giúp việc ở gần đó liền liếc xéo cô, miệng không khỏi lầm bẩm: "Không phải một mình cô thì có cả chúng tôi chắc."
Lão quản gia bỗng cho cô một ánh nhìn hà khắc, giọng điệu trở nên gắt gỏng: "Không phải một mình cô thì còn ai vào đây nữa, để tôi thấy có cọng cỏ nào còn sót lại, thì cô cứ liệu hồn với tôi."
Dứt lời, bà ta liền đi phân phó công việc cho những người khác. Hai bàn tay của Chu Thiên Như âm thầm siết chặt, không khỏi nhìn theo bóng lưng của bà ta, rõ ràng là Bạch Hàn Phong kêu bà ta phân phó người khác làm, vậy mà bây giờ bà ta lại ép một mình cô làm, đây rõ ràng là bắt nạt cô một cách trắng trợn.
***
“Hàn Phong, ngài tỷ phú bất chợt ghé thăm tập đoàn của chúng ta, trong vòng 15 phút nữa sẽ đến nơi, ngày ấy muốn thăm dò tình hình về dự án biệt phủ Mạch Long đã được tiến hành đến đâu rồi, con mau triệu tập cổ đông họp gấp, chuẩn bị đầy đủ tài liệu có liên quan, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót, tiếp đón ngài tỷ phú thật cẩn thận.”
Bạch lão gia vội thông báo đến Bạch Hàn Phong. Sau đó đi phân phó công việc cho mọi người. Phút chốc, nhân viên trong tập đoàn liền được một phen nhộn nhịp.
Chân mày Bạch Hàn Phong nhíu chặt, sao ngài tỷ phú đến bất ngờ mà không báo trước như vậy. Bản vẻ biệt phủ hắn vẫn còn để trong phòng sách ở nhà hắn, bây giờ trở về lấy rồi trở lại tập đoàn, e là sẽ không kịp giờ họp. Mười lắm phút nữa chỉ đủ thời gian hắn đi về nhà.
Hắn trầm tư cân nhắc, rồi miễn cưỡng cầm điện thoại bàn lên, gọi về cho lão quản gia.
“Đưa máy cho Du Du.”
Lão quản gia bất ngờ khi vừa mới bắt máy, Bạch Hàn Phong đã muốn nói chuyện với cô.
“Du Du, mau qua đây, có điện thoại của thiếu gia gọi cô.”
Chân mày hắn ngay lập tức chau lại khi nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên trong điện thoại của một nữ giúp việc, có lẽ cô ta đứng khá gần với lão quản gia nên giọng nói của cô ta mới vọng được vào trong điện thoại.
Nhưng sao nghe ngữ điệu của cô ta có vẻ rất không ưa Du Du như vậy, bọn họ đang bắt cô làm việc gì sao, bởi sau khoảng gần hai phút, hắn mới thấy cô cầm máy.
“Thưa thiếu gia, tôi nghe đây ạ.”
“Vào phòng sách, lấy giúp tôi một số tài liệu.”
Chu Thiên Như bất ngờ, mắt mở lớn, hắn đã tin tưởng cô tới mức cho phép cô vào phòng sách của hắn ngay cả khi hắn không có ở nhà sao: "Vâng, thưa thiếu gia, tôi sẽ đi ngay."
Hắn vừa dặn dò, vừa nhanh chóng mở camera trong phòng sách lên, sau đó chỉ cô cách mở cánh cửa âm tường.
Sau khi vào đến phòng sách, cô liền vụng về tìm kiếm tài liệu cho hắn, nhìn thấy một không gian nguyên là giấy tờ và tài liệu, cô có chút ngộp thở, luống cuống nói với hắn: “Thiếu…thiếu gia mô tả tài liệu đó trông như thế nào đi, tôi sẽ tìm cho thiếu gia.”
Hắn chăm chú nhìn lên màn hình giám sát để đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nét mặt của cô khi nhìn vào xấp giấy tờ liền không mảy may có một chút biểu cảm. Những con chữ đó không cho cô một chút ý nghĩa nào.
“Ở ô tủ phía trên cùng, góc bên phải, cô mở trang đầu tiên ra, xem bên trong có phải có một hình vẽ hay không?”
Cô không biết chữ, nhưng chắc chắn biết nhận diện thế nào được gọi là hình vẽ chứ?
Hắn lạnh lùng lên tiếng chỉ dẫn cho cô, mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn chắc chắn cô sẽ không dám giở trò, hoặc nếu cô nghĩ trong này không có camera mà ngang nhiên giở trò với tài liệu của hắn, thì hành động của cô sẽ không thể nào lọt qua khỏi tầm mắt của hắn. Cô sẽ chết chắc với hắn.
Chu Thiên Như làm y hệt theo lời hắn, cô gật đầu như gà mổ thóc, thật thà trả lời: “Thiếu gia, bên trong này đúng là có một hình vẻ.”
Sau khi chỉ cho cô thêm một vài tài liệu nữa, Chu Thiên Như liền thật thà ôm hết chỗ tài liệu đó đi ra ngoài. Hắn lại tiếp tục chau mày khó hiểu, cô không hề bị thu hút bởi căn phòng bí mật này hay sao, bảo làm gì thì làm nấy, bộ dạng còn gấp gáp giống như sợ trễ giờ của hắn. Thật sự không có lấy nửa điểm bất thường.
Tài xế đã đỗ sẵn xe trước cửa, chỉ chờ cô ngồi lên ghế lái phụ, liền lập tức lái xe rời đi.
Cô vô tình nhìn thấy một thứ gì đó màu đo đỏ nháy lên một cái, đôi mắt cô lập tức nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn lung tung ra những vị trí khác, vờ như không nhìn thấy con chip đã được gắn sẵn ở vị trí nào đó trong xe.
Chắc chắn Bạch Hàn Phong đang theo dõi màn hình giám sát dựa vào mắt camera đã được đặt sẵn ở trên xe ô tô. Cô chỉ biết ôm khư lấy tập tài liệu mà không dám có bất cứ biểu hiện bất thường nào.
Nhìn thấy bên ngoài đề chữ bản vẻ biệt phủ Mạch Long mà tâm tư của cô trở nên rộn ràng. Trái tim đập thình thịch như vừa phải chạy một quãng đường dài.
Vệ sĩ đưa cô đến tập đoàn, sau đó liền theo sát cô cho đến khi cô tận tay đưa tài liệu cho Bạch Hàn Phong để chắc chắn cô không giở trò gì với số tài liệu đó của hắn.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tài liệu, hắn liền lệnh cho cô ở lại phòng làm việc của hắn, còn vệ sĩ thì có thể về. Chu Thiên Như còn chưa kịp hỏi rõ lý do, thì hắn đã gấp gáp rời đi để đến phòng họp.
Ngồi giữa một không gian rộng lớn, thoáng đãng, có biết bao thứ tài liệu quan trọng trong này mà cô không thể nào động tay động chân được, thật khiến tâm can cô đứng ngồi không yên. Bạch Hàn Phong đang muốn thử thách sức chịu đựng của cô hay sao, đột nhiên kêu cô ở lại phòng làm việc của hắn làm gì.
Vì quá nhàn dỗi, cô thong thả đi ra ban công hóng mát, tìm nước tưới cho những chậu hoa nhỏ bé đang vươn mình chuẩn bị ra nụ.
Cô nhíu mày nhìn thứ gì đó đang lấp ló chuyển động sau tán lá. Rồi khẽ khàng vén chiếc lá xanh mướt ra, một chú ốc sên đang chậm chạm gặm nhấm chiếc lá xanh của một cây cảnh nhỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, rồi bắt lấy con ốc sên, để vào lòng bàn tay.
Không biết Bạch Hàn Phong đi đâu, mà cô tưới nước muốn ngập cả ban công vẫn chưa thấy hắn quay trở lại.
Áng chiều dần hiện, những đám mây hồng phù phiếm dần trở nên dày đặc, cô vẫn cầm con ốc sên trên tay, ngây ngô nhìn không gian thoáng đãng trên bầu trời, dáng vẻ của cô vừa mơ mộng vừa say đắm.
Đến khi trời chập tối, cửa phòng mới có động tĩnh, Bạch Hàn Phong đã quay trở lại: "Cô ở ngoài đó cả buổi trời sao?" Hắn thừa biết là như vậy nhưng vẫn cố tình hỏi.
Chu Thiên Như mon men đi vào bên trong, cô thật thà gật đầu: "Trong này chắc là có rất nhiều tài liệu quan trọng của thiếu gia, tôi vẫn nên tránh xa một chút."
“Cô giấu thứ gì trong tay vậy?” Ánh mắt hắn đột nhiên di dời xuống hai bàn tay của cô.
Theo phản xạ, cô xoè hai bàn tay ra, để lộ chú ốc sên to bằng hai ngón tay đang nằm cúm rúm trong lòng bàn tay của cô: “Là một con ốc sên, tôi bắt được ở ngoài ban công trong phòng làm việc của thiếu gia.”
“Cô bắt nó làm gì?”
Cô trưng ra dáng vẻ chân thật, trả lời hắn: “Dưỡng chất của nó có khả năng làm mịn da tay.”
Hắn nhíu mày: “Trước kia cô cũng làm vậy để dưỡng da tay sao?” Hắn cũng từng thắc mắc vì sao da tay của cô lại đẹp đến vậy.
Cô gật đầu một cái chắc nịch: “Đúng vậy, trước kia gia đình tôi nuôi ốc để bán, càng nuôi, da tay càng mịn, sau này tôi mới biết, thì ra đều là nhờ cả vào dưỡng chất từ trong con ốc sên.”
Hắn im lặng không nói gì. Thì ra đây chính là lý do bàn tay của cô lại trắng hồng, mịn màng như vậy. Nhưng khoan, ở trên núi mà có ốc sao, thắc mắc đó vừa hiện ra trong đầu thì bàn tay của cô đã thao túng tâm lý của hắn.
“Tay cô bị làm sao vậy?”
Ngay lập tức, cô liền giả bộ che che đi da tay đen nhẻm, xấu xí, còn có một vài vết xước đến rớm máu: “Không có gì, là lá cỏ hơi sắc, tôi bất cẩn quá nên vô tình bị cứa phải, chiều nay thiếu gia gọi gấp quá nên tôi chưa kịp rửa hết nhựa ở tay.”
Đột nhiên hắn gắt gỏng: “Ai kêu cô nhổ cỏ ngoài đó?”
Cô ngây người nhìn nét mặt chuẩn bị tức giận của hắn cùng với luồng khí lạnh toát đang được toả ra. Cô đã nói gì sai ư? Sao đột nhiên hắn hung dữ với cô như vậy?
“Nói!”
Cô giật mình, mở to mắt, môi mấp máy trả lời nhưu một loại bản năng: “Là…là quản gia kêu tôi làm, với cả, những lúc thiếu gia không có nhà, tôi cũng rảnh rỗi nên cùng làm việc với mọi người.”
Đôi mắt hắn nhíu lại, đầy vẻ dò xát: “Làm việc cùng, hay làm một mình.”
Khi hắn gọi điện về, hắn nghe thấy rõ ràng giọng nói của một nữ giúp việc ở kế bên lão quản gia, nếu là cùng làm, tại sao có một người lại được cùng lão quản gia ở trong nhà.
Khi đó đang là hai giờ chiều. Bây giờ còn đang là giữa hè, vào thời điểm đó, nắng nóng tới mức bỏng rát mà bọn họ kêu cô ra vườn nhổ cỏ sao, muốn hại chết người đấy à?
Cô cười thầm trong lòng, không khỏi hả hê, đám người kia chuẩn bị chết chắc rồi, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ sợ sệt, run rẩy trả lời hắn với nét biểu cảm như sợ hắn nhìn ra cô đang nói dối: “Là…là mọi người cùng làm.”
“Làm cùng ai?” Bỗng hắn gằn giọng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm lên người cô. Cả người cô bất giác run lên, nhất thời không kịp lên tiếng để trả lời hắn.
“Nói!”
Cô giật mình, đôi môi run rẩy lợi hại, tâm tư trở nên hoảng loạn vô cùng: “Là làm cũng mấy cô gái đó.”
Ánh hắn ánh mắt tức nhận nhìn cô, như một con đại bàng bị chọc tức. Hắn gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Giỏi, cô dám nói dối tôi, rất giỏi.”
Chu Thiên Như vội vàng ngước lên thanh minh trong bộ dạng sợ hãi tột độ: “Thiếu…thiếu gia, tôi không nói dối…”
“Câm miệng, tôi cấm cô hé răng nói nửa lời cho đến khi về tới nhà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!